Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 125: Ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước
***
Rất lâu rồi Phạm Lam mới nhìn Thiện Văn Thành gần như vậy.
Mặt cậu ta cũng không có gì thay đổi nhưng cảm giác cậu ta mang đến lại khác hoàn toàn so với trước kia.
Ánh mắt của cậu ta rất đen, rất trầm, sâu không thấy đáy, toát ra một sự cô độc mà cố chấp... Phạm Lam không biết đây có phải ảo giác của mình hay không nhưng khi nhìn gương mặt của Thiện Văn Thành trước mắt, cô lại đột nhiên nghĩ đến Dung Lăng.
Cô nhớ lại những lời của Bạch Trạc.
Thiện Văn Thành, khả năng sớm đã bị thần thức của Dung Lăng nuốt chửng rồi.
Sắc mặt Dung Mộc nặng nề đến đáng sợ, Kế Ngỗi chống trường đao lên, mũi đao tỏa lên thần quang như ngọn lửa.
Bầu trời mặt đất chấn động, từng mạch chữ phát ra tiếng lạch cạch rất đáng sợ, giống như bị vật gì đó liều mạng kéo đến sắp đứt ra.
Cổ họng Dương Thời phát ra tiếng kêu đau đớn, thất khiếu bắt đầu chảy máu.
Thần hình Kế Ngỗi hơi dừng, anh thu thần quang lại.
Thiện Văn Thành mỉm cười: "Xem ra anh Ngỗi cũng phát hiện rồi nhỉ, quyển sách này căn bản không thể chịu đựng sức mạnh tinh thần của Thần tộc, nếu như không khống chế thần quang thì thế giới này sẽ sụp đổ."
Phạm Lam có hơi kinh ngạc. Hóa ra Kế Ngỗi đã sớm có thể sử dụng thần quang, nhưng vì bảo vệ thế giới này nên vẫn giữ lại sức mạnh.
"Ai?!" Dung Mộc quát khẽ.
Thiện Văn Thành: "Anh cảm thấy em là ai?"
"Thật sự thành ma rồi sao?!" Phạm Lam hỏi.
Thiện Văn Thành: "Cái gì là thần, cái gì mà ma, thật sự có định nghĩa chính xác sao?"
Giọng điệu của cậu ta khi nói những lời này giống hệt với Dung Lăng.
Trái tim Phạm Lam chìm xuống từng chút một , nhưng cô không muốn từ bỏ, cô vẫn cảm thấy còn một tia hy vọng: "...... Nhập ma cũng không sao, Tiểu Thiện, theo chúng tôi trở về, tôi nghĩ cách cứu cậu."
Thiện Văn Thành: "Chị, chị biết gì không, thì ra duyên phận của chúng ta bắt đầu từ vạn năm trước, thực ra em quen biết với chị sớm hơn cả Dung Mộc và Kế Ngỗi."
"......"
"Nhưng chị lại không nhận ra em."
Trong lòng Phạm Lam đột nhiên nhảy dựng lên.
"Cậu ta đang kéo dài thời gian." Dung Mộc thấp giọng nói.
"Dương Thời không ổn lắm." Kế Ngỗi nói.
Dương Thời hấp hối lơ lửng trên không trung, hai mắt nửa mở nửa nhắm, nước mắt màu đỏ như máu chảy xuống dọc theo khóe mắt thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Mạch chữ cắm vào ngực anh ta bắt đầu khởi động, chất lỏng màu đỏ đen giống như một cái ống khổng lồ đang hấp thu máu của anh ta, mà Thiện Văn Thành ở một đầu mạch chữ khác, màu da càng lúc càng hồng nhuận.
Mạch chữ đang hút lấy tinh thần của Dương Thời.
Phạm Lam: "Phải chặt đứt mạch chữ trên ngực Dương Thời."
Kế Ngỗi: "Vị trí!""
"Phía trước, hướng ba giờ!"
Kế Ngỗi tung người lên, sương đao sắc bén chặt một tiếng giòn tan, mạch chữ bị đứt, khí màu đỏ đen từ chỗ mạch chữ đứt gãy trào ra khắp không trung.
Dương Thời rơi xuống, Kế Ngỗi đỡ lấy anh ta đến đặt dưới chân Dung Mộc. Dung Mộc vẽ bùa chú ra trong lòng bàn tay, dán lên vào trán Dương Thời, Dương Thời rên hừ hừ hai tiếng, máu bên khóe mắt ngừng rơi.
Trong không khí tràn ngập máu tươi nồng đậm vô cùng nhức mũi, ánh mắt Phạm Lam nóng bỏng, cô đứng lên nhìn Thiện Văn Thành đứng ở phía xa xa.
Cậu ta đứng trong đám sương mù màu máu, áo dài tung bay như thần tiên.
Phạm Lam: "Rốt cuộc là muốn làm gì?!"
Thiện Văn Thành: "Chị ơi, em là đến đón chị."
"..."
Phạm Lam chưa nói hết một cậu thì Dung Mộc đã bất ngờ đứng dậy kéo Phạm Lam đến bên người.
Ánh mắt Dung Mộc lạnh lẽo đáng sợ, thần quang màu lam băng mơ hồ lăn qua lăn lại dưới làn da, dường như anh đang cố hết sức để áp chế.
"Em rất buồn." Thiện Văn Thành thở dài, thân thể lơ lửng trên không trung, quanh người ngưng tụ gió lốc sắc bén, thổi áo dài của cậu ta kêu vù vù.
Vô số hắc quang từ trên trời giáng xuống, rậm rạp như lông tơ màu đen bắn Thiện Văn Thành.
Phạm Lam kinh hãi: "Cẩn thận!"
Thiện Văn Thành rũ mắt nhìn Phạm Lam mỉm cười.
Nụ cười của cậu ta giống hệt như lúc mới gặp Phạm Lam, sáng ngời sạch sẽ.
Mũi tên đen dường bị nụ cười kia khống chế, đột nhiên ngừng lại, rồi hóa thành mấy vạn bọt khí đối thoại màu đen, lơ lửng ở xung quanh Thiện Văn Thành.
[Người này viết văn tệ quá, lại đây đi qua chỉ có mấy từ nè.]
[Hình tượng nam chính sụp đổ rồi, nhìn không nổi nữa.]
[Nữ chính tự nhiên chết, phiền quá.]
[Nữ phụ trà xanh gì đó, tự nhiên cho thêm đất diễn làm gì?]
[Mẹ kiếp, lại khóa văn rồi!]
[Tác giả thế này thì cút mịa cho rồi! Còn không bằng tui viết nữa!]
[Mẹ nó, trả tiền!]
[Loại truyện rác rưởi này quả thực chỉ tổ phí tiền của bà đây!]
[Trang web rác, chúc sớm đóng cửa!]
[Đóng cửa! Đóng cửa! Đóng cửa!]
[Tôi không thể chịu đựng được tình tiết chó má này nữa, đã báo cáo!]
Vô số âm thành quỷ quái bốc lên từ trong bong bóng khí, giống như hàng ngàn vạn người mắng chửi, hình thành hiệu quả hồi âm đáng sợ. Oán khí phóng lên cao ngưng tụ thành vòng xoáy khí đen thật lớn, mạch chữ yếu ớt trong gió lớn không chịu nổi một kích, bị chặt đứt lìa.
Dương Thời Phụt phun ra một ngụm máu, Dung Mộc trở tay vẽ một bùa chú dán vào ngực anh ta.
Kế Ngỗi ngửa mặt nhìn bầu trời, thần quang trên lưỡi đao như ẩn như hiện, dường như có hơi do dự.
Vòng xoáy khí đen ngưng tụ trên đỉnh đầu Thiện Văn Thành, biến thành một khối lập phương màu đen khổng lồ, mặt ngoài xuất hiện mất lời mắng chửi, mấy lời mắng chửi chèn ép lẫn nhau, vặn vẹo, phát ra tiếng kêu rít rít quỷ quái.
Những dòng chữ còn sót lại biến thành màu đen, phát ra tiếng kêu đáng sợ. Vô số bóng người bị mạch chữ kéo lên giữa không trung, nhân vật trong sách, nam nữ, thanh niên, trẻ em, người già... đồng tử của họ biến thành tinh thể thủy tinh màu đen, hẳn là đã bị Yểm hóa.
Thiện Văn Thành lơ lửng trên cao nhìn mọi người, thân thể càng lúc càng lớn, các nhân vật hóa Yểm chằng chịt tụ tập dưới chân cậu ta, hình thành một đội quân đáng sợ.
"Không thể chờ nữa!" Phạm Lam hét lớn.
Kế Ngỗi nhíu mày, lại nhìn Dương Thời một cái.
Dung Mộc lại dán một bùa chú lên Đầu Dương Thời, Dương Thời chậm rãi mở to hai mắt.
"...... Không phải lúc nào cũng nói tôi viết sách nát sao? Thế giới này cũng không có giá trị tồn tại, hủy thì cho nó hủy đi." Anh ta cười nói.
Kế Ngỗi trợn trắng mắt: "Tuy rằng tôi nói thứ anh viết toàn rác rưởi, nhưng..." Anh vung đao cắt bàn tay, máu tươi nhiễm đỏ lưỡi đao, lưỡi đao hiện ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ, yếu hơn màu sắc của thần quang nhưng lại tươi sáng hơn: "Bất cứ ai cũng đều có quyền sáng tạo!"
"A Ngỗi, đi!" Hai tay Dung Mộc đồng loạt vẽ bùa chú, tạo ra gợn sóng như sóng nước, như phiên bản giới chú yếu ớt chụp lên người Kế Ngỗi.
Kế Ngỗi tung người bay lên, giống như một quả đạn pháo khéo léo xông vào quân đội Yểm, ánh sáng đỏ yếu ớt giống như ánh nắng ban mai ẩn nấp trong tầng mây âm u, nhẹ nhàng tránh được các nhân vật trong sách, lật xoay khuấy động, sắc bén cắt đứt, xé ra một con đường, trực tiếp ép đến Thiện Văn Thành.
Nhưng vào lúc này, đỉnh đầu Thiện Văn Thành đột nhiên nổ tung, hóa thành mấy trăm Túy thể nhỏ màu đen, mỗi một con ước chừng to bằng hạt gạo, giống như một bàn cờ bằng phẳng chắn trước người Kế Ngỗi, càng đáng sợ hơn là phía dưới mỗi một Túy thể đều có bóng dáng của Thiện Văn Thành như ẩn như hiện.
Phạm Lam: "Mẹ kiếp, cái quỷ gì thế, ảnh phân thân à?!"
Đao phong của Kế Ngỗi chậm lại: "Phạm Lam!"
"Nhìn không rõ, nhiều quá!"
"......"
Đại quân Yểm hóa Thiện Văn Thành đồng thời ép tới, chỉ trong khoảnh khắc đã nuốt chửng Kế Ngỗi, Dung Mộc kinh hãi, bàn tay tỏa ra thần quang màu lam băng, gần như cùng một lúc, bầu trời vang lên tiếng kêu răng rắc, nứt ra một khe hở dọa người, giống như tia chớp màu đen xuyên qua chân trời.
Thế giới này căn bản không cách nào chịu đựng thần quang của Dung Mộc.
"Đừng quan tâm tôi! Xử đẹp nó đi!" Dương Thời hét lớn.
Dung Mộc nhíu mày, thần quang ngưng tụ lại, đang muốn bổ một cái thì đột nhiên trên không trung vàng lên tiếng ầm, đoàn quân Yểm hóa vây khốn Kế Ngỗi nổ tung, Kế Ngỗi xoáy người phá vòng xoáy lao ra, đao quang màu đỏ nhạt quét ngang đoàn quan.
Ảo ảnh của Thiện Văn Thành bị chặt ngang, đoàn Yểm ào ào rơi xuống đất, thân thể bị bổ đến nát bấy, lại dừng ở trên không trung ngưng tụ, xung quanh bao bọc oán khí nồng đậm, giống như từng khối than đen bị thiêu đốt.
Ánh mắt Phạm Lam giống như bị oán khí làm bỏng, đau như bị kim châm, cô liều mạng mở to hai mắt, quét thân thể.
Oán khí quấn quanh, một đám hắc quang như ẩn như hiện... nếu như có thể so sánh thì thì rất giống như kết giới của thần tộc, nhưng nó lại có màu đen.
"Phía dưới bên trái ba mươi độ!" Phạm Lam hét lớn.
Kế Ngỗi nghe lời bay ra, lưỡi đao ngưng gió áp đáng sợ, từng tấc từng tấc ép oán khí tản đi, kết giới màu đen hiện ra, ma sát với mũi đao bắn ra tia lửa màu đen. Trong ánh lửa, thân thể Thiện Văn Thành dần dần hiện ra, lúc này cậu giống như một thần tộc chân chính, mặt mày nhướng cao.
"Anh Ngỗi, anh thật muốn giết em sao?"
"Theo chúng tôi trở về."
Thiện Văn Thành mỉm cười, lại thở dài.
Kết giới ầm ầm nổ tung, mảnh vỡ Túy thể văng ra bốn phương tám hướng, Kế Ngỗi xoay vòng, quét lưỡi đao xung quanh, chắn những mảnh vụn kia vào trong trong đao phong, huyết hóa của Yểm thành tia lửa yếu ớt, oán khí hóa thành pháo hoa rực rỡ, thiêu đốt toàn bộ. Bóng lưng Kế Ngỗi thẳng tắp lại kiên nghị, trong ánh lửa giống như ánh nắng ban mai phá tan bóng tối.
Dung Mộc hai tay bấm quyết khai chú, chiếc áo màu tuyết trắng bay lượn, tạo thành những hát những giai điệu dịu dàng lấp lánh duyên dáng, chảy giữa đất trời.
"Ba mươi mét hướng mười giờ, hai mươi sáu mét hướng ba giờ, năm mươi thước hướng mười hai giờ." Phạm Lam ánh mắt như đuốc, dẫn đường chính xác cho Dung Mộc: "Phía dưới chín mươi mét hướng sáu giờ!"
Đao quang của Kế Ngỗi và chú quang của Dung Dung Mộc ngưng tụ thành một chùm, chính xác tịnh hóa mảnh vỡ Túy thể cuối cùng.
Trời đất yên tĩnh,