Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 128: Âm 1,9 tỷ hộc????
***
Phạm Lam ngồi trên mặt đất trần trụi, hắt hơi một cái.
Số dư pháp lực trong điện thoại hiển thị 650 hộc, vừa mới khôi phục một phút trước. Đây là ngày nghèo nhất của cô trong ba tháng nay, thế nhưng lại là người giàu có nhất trong miếu Thổ Địa hiện giờ.
Số dư của Kế Ngỗi: 50 hộc.
Số dư của Đào Khôi... à, thủ phù đặt cho Đào Khôi vẫn chưa có hàng, số dư không rõ.
Số dư của An An: 100 hộc.
Số dư Ly Trạch: (lỗi hệ thống, không thể thống kê)
Ngân sách miếu Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân Mạch: Thâm hụt 5 triệu hộc.
Một giờ trước, số dư ngân sách của họ đã lên tới 30 triệu hộc.
Đừng nói Phạm Lam, ngay cả xã công đại nhân kiến thức rộng rãi cũng ngây người nhìn phế tích của miếu Thổ Địa một vòng, hiện ra hiện tượng hong khô đá hóa.
Kế Ngỗi điên cuồng gọi điện thoại khiếu nại lên Thiên Đình Thần Tín, nhưng thứ trả lời anh ta lại là giọng nữ máy móc lạnh băng.
[Hệ thống đang bận, xin vui lòng đợi một lát.]
"Đùa cái gì thế! Ly Trạch ôm Hỗn Độn Quỷ khóc tru như sói: "Pháp lực của tôi đâu? Kho bạc nhỏ của tôi đâu! Đồ ăn vặt của tôi!"
Hỗn Độn: "Chi chi chi chi!"
An An ngồi bên cạnh, thở một hơi thật dài.
Giáp Dịch rưng rưng dọn dẹp miếu Thổ Địa, nhặt gạch, kéo ngói vụn, cây Bạch Quả bị hói hơn phân nửa, giống như lão già trung niên khổ sở trong gió đang kéo dài miếng hơi tàn. Trên trời còn tí tách tí tách nhỏ mưa xuống, không khí trở nên ướt át khó chịu.
"Hơ hơ." Phạm Lam nằm xuống đất, hoàn toàn giả chết.
Kệ mẹ nó đi!
Tôi mệt rồi!
"Hệ thống Thiên Đình Thần Tín sập rồi, số dư pháp lực bị sai." Kế Ngỗi bước nhanh tới nói: "Hẳn là... cô làm gì đó?!"
Phạm Lam: "Từ bỏ thần sinh, chờ đợi hủy diệt."
Kế Ngỗi khinh bỉ trợn mắt, túm Phạm Lam nhấc đến bên cạnh Dung Mộc.
"Mộc ca, tình hình không ổn!"
Dung Mộc chậm rãi quay đầu, chớp chớp đôi mắt to: "A Ngỗi, Phạm Lam, miếu Thổ Địa của tôi không còn nữa."
Kế Ngỗi và Phạm Lam: "..."
"Dung mỗ mất hơn vạn năm mới tu sửa được như vậy..." Hốc mắt Dung Mộc hồng hồng, hơi cúi đầu, cả người thoạt nhìn cực kỳ tủi thân.
Phạm Lam: "Có thể tu sửa lại."
Kế Ngỗi: "Pháp lực hết rồi có thể kiếm lại..."
Dung Mộc rất cẩn thận nhìn hai người họ, đưa điện thoại lên nhìn.
Màn hình điện thoại hiển thị: [Số dư pháp lực: " -1.950.068.269"
Kế Ngỗi hít một ngụm khí lạnh.
Phạm Lam run rẩy tay vào vị trí chỉ số: " trăm, ngàn, vạn, vạn, triệu, ngàn vạn, trăm triệu, trăm triệu, âm một tỷ chín hộc?!"
Phạm Lam thấy mắt mình tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất đi.
"Giở trò quỷ gì thế?!" Kế Ngỗi giận dữ, lấy điện thoại ra đang muốn tiếp tục khiếu nại, đột nhiên một đám Tường Vân phá không bay đến, bổ xuống một tia chớp nhỏ, may mà Kế Ngỗi lanh tay lẹ mắt né qua một bên, nếu không khẳng định sẽ bị nổ thành một cái đầu bỏng ngô.
Tia chớp nhỏ chiếu sáng trên không trung với một hàng chữ lớn.
[Thông báo khẩn cấp: Thần Dung Mộc, Trù Thần Kế Ngỗi, Bà Thổ Địa Phạm Lam, nhanh đến trung tâm chỉ huy khẩn cấp Tam Thập Tam thiên tham gia hội nghị của Tam Giới!!]
Ba con thần: "..."
"Tường Vân 007!" Kế Ngỗi hét lớn.
007 trên người vẫn còn dính cành cây khô và ngói vụn bay tới, khói mây phun ra một đống tro bụi, hiển nhiên là không có sức bôn ba đường dài.
Trên đỉnh đầu Kế Ngỗi nảy gân xanh, gọi điện thoại: "Cơ Đan, tôi cần một đám Tường Vân cực nhanh, cái gì? Anh đến rồi sao?"
"Vù", một đám Tường Vân trong suốt ẩn hiện ánh sáng tím che khuất bầu trời, đuôi mây quăng lên cành cây Bạch Quả khô, lại đè gãy thêm hai cành cây nữa.
Cơ Đan thò đầu ra từ trên đám mây: "Lão Mộc, Lão Kế, Tiểu Lam Lam, Ngọc Đế phái tôi đến đón mọi người!"
*
Ngồi trên Tường Vân kiểu mới của Cơ Đan, Phạm Lam vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Đàm Tường Vân này chạy với tốc độ cực nhanh, không tới mười giây đã phá tan kết giới bảy tầng của Thiên Đình, đi thằng vào Tam Thập Tam thiên, càng đáng sợ hơn là pháp lực tiêu hao của Tường Vân này... thủ phù của Cơ Đan hiển thị, mỗi giây pháp lực tiêu hao tới 5000 hộc.
Dọc đường đi, Kế Ngỗi vẫn đen mặt, không nói một câu nào. Cơ Đan trước nay thích nói chuyện hôm nay cũng rất khác thường, căng thẳng không lên tiếng. Cả người Dung Mộc giống như một cái nồi dán lên Tường Vân, hai mắt nhắm nghiền, sợ tới mức ngay cả âm thành cũng không còn. Phạm Lam cũng chỉ có thể giữ im lặng.
Gió bão cuốn mây mù quét qua kết giới chắn gió của Tường Vân. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển mây, vòng qua phạm thiên trụ sừng sững, Phạm Lam thấy được một tòa kiến trúc khổng lồ, cột lưu ly màu đỏ thẫm chống đỡ mái hiên màu vàng, giống như một tòa lương đình hình bát giác phóng đại gấp trăm lần, phía trên treo tấm biển lưu ly rất dài hiển thị dòng chữ "Trung tâm chỉ huy khẩn cấp Tam Giới".
Ở giữa nóc nhà là một viên bảo thạch nhiều màu cỡ lớn, giống như quả cầu màu trong quán bar phóng ra ánh sáng trên bầu trời, những biển mây xung quanh kia hóa ra một màn hình lớn lơ lửng, trưng bày hình ảnh giám sát của cả Tam Giới - mạch đất núi non, bầu trời đêm vô tận, biển rộng mênh mông, cỏ cây nhỏ xíu, cung điện địa giới, đô thị phồn hoa, xe cộ như mắc cửi, cửu châu thất mạch nhân tộc, yêu tộc và địa giới quỷ tộc... hình ảnh giám sát chiếm hai phần ba màn hình, còn lại một phần ba màn hình là những mã chương trình nhìn không hiểu chạy tràn cả màn hình.
Những đám Tường Vân chằng chịt xuyên qua cột lưu ly màu đỏ, những thần tộc trên mây đều là bộ phận Phạm Lam chưa từng nhìn thấy, vẻ mặt mỗi thần tộc đều hiện lên lo lắng, sốt sắng giống như chỉ hận không thể lấy một cây roi quất vào Tường Vân cho chúng đi nhanh hơn.
Cơ Đan lái Tường Vân bay vào đại sảnh, trước mắt Phạm Lam trắng xóa, suýt nữa bị mấy ngàn màn hình giám sát làm mù thiên nhãn, những màn hình này sắp xếp theo trận vị bát quái, ước chừng là lấy bộ phận chức năng Tam Giới để phân chia trận doanh. Hướng nam là cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới, màn hình giám sát tất cả đều là biểu đồ và số liệu, phía dưới phụ trách điều khiển tra cứu tất cả đều là kỹ thuật của thần tộc, người đứng đầu thế mà lại là Ngạc Nghĩa Viễn.
"Số liệu tổn hại đại trận 55,56%!"
"Tỷ lệ ổn định dưới mức 73%"
"Kiểm tra lại!"
Phía đông là là cục công đức, trong màn hình nhanh chóng làm mới là báo cáo sổ công đức, Phạm Lam nhìn thấy bạn học Tây Ngư Ngư lúc trước, đang ngồi cùng với chủ nhiệm Xí Thần bộ Tây Kỳ Kỳ trên một đóa Tường Vân, đang gõ vào máy tính rất nhanh, bên cạnh là một đám thần tộc vây quanh báo cáo.
"GCV của Xí Thần Bộ còn có thể di chuyển ra bao nhiêu?"
"Nhiều nhất là 2 tỷ hộc."
"Cụ Nguyệt Lão đâu?"
"Tình huống rất tệ, chỉ còn lại giá trị tín ngưỡng CP, nhưng loại tín ngưỡng này không ổn định..."
Phạm Lam còn chưa kịp chào hỏi Tây Ngư Ngư thì Tường Vân đã bay qua, cục quản lý thần chức tài nguyên Tam Giới, tổng cục quản lý cơ sở Thành Hoàng thuộc, ti giám sát oán khí Tam Giới, cục quản lý hệ thống luân hồi địa giới, vân vân xẹt qua trước mắt.
Ngay phía trước xuất hiện một bùa chú mở ra cánh cổng màu vàng, cao vút đến tận mây, dường như cảm ứng được có người đến, bên cạnh cổng lớn hiện ra một chuỗi ánh sáng vàng, chậm rãi mở ra nghênh đón người vào trong.
Phạm Lam choáng váng. Trong cửa lại là vũ trụ mênh mông vô tận khác.
Tường Vân giống như kẹo dẻo tan vào trong nước rồi biến mất, thân thể Phạm Lam đột nhiên mất trọng lượng, sợ tới mức cào loạn một hồi thì được Dung Mộc ôm lấy thắt lưng.
"Đừng, đừng sợ, đây là Thứ Nguyên Cảnh..." Dung Mộc nói xong, liếc mắt nhìn dưới chân, cả gương mặt trở nên xanh mét.
Phạm Lam: "..."
Có vẻ như anh mới là người sợ hơn.
"Lại kích hoạt hệ thống giám sát thứ nguyên cảnh, xem ra tình huống lần này không ổn lắm." Cơ Đan thở dài nói.
Kế Ngỗi bay tới, thuận tay xách lấy Dung Mộc, sắc mặt Dung Mộc lúc này mới hoãn lại được chút ít.
Xung quanh sáng lên từng luồng ánh sáng, dần dần hóa thành các vị thần... Hạo Ngọc, Bạch Trạc, Tây Vương Mẫu, Dương Tiễn, Na Tra, Lý Tịnh, Ngũ Đạo tướng quân, Chung