Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 129: Nguyên chú
***
Toàn bộ thứ nguyên cảnh trở nên tĩnh mịch.
Tất cả các vị thần đồng loạt trừng mắt nhìn Phạm Lam, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc.
"Một phần ba ư? Không đời nào." Cao Lộ nói: "Ở đây cho thấy sơ hở của đại trận chính xác chỉ có 3,86%, hơn nữa trải qua hơn mười lần tính toán, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm."
"Tôi nói không phải lỗ hổng, là mảng bám màu đen, rất khó hình dung, cảm giác dính dính giống như mè đen bốc mùi ấy." Phạm Lam nói.
"Cái gì?!" Cao Lộ thất sắc, bắt đầu điên cuồng bấm điện thoại, con số trên màn hình nhanh chóng biến ảo giống như virus trên máy tính.
Dương Tiễn và Hạo Ngọc liếc nhìn nhau, sau đó Dương Tiễn lắc mình bay tới trước mặt Phạm Lam, trên trán anh ta đột nhiên phóng Lưu Vân Huyễn lướt qua ánh mắt Phạm Lam.
Phạm Lam chỉ cảm thấy đồng tử giống như bị tia laser lọc ra, đôi tròng mắt nóng bỏng, trong tầm mắt phủ một tầng bạch quang, ước chừng qua vài giây bạch quang mới biến mất.
Dương Tiễn nhắm chặt hai mắt, Lưu Vân Huyễn trên trán lúc sáng lúc tối, đột nhiên tỏa sáng rực rỡ rồi hình thành một đạo bạch quang bắn tới trái đất.
Bầu khí quyển bên ngoài trái đất chấn động, Càn Khôn Tam Tài đại trận nổi lên một tầng ánh sáng nhạt, vô số vết nứt nhỏ phiêu tán trong hư không giống như có thứ gì đó bị bóc tách ra.
Sắc mặt chúng thần kinh hãi, ánh mắt Dung Mộc giống như sương mù, nghiến chặt răng.
Cơ Đan chửi đổng một tiếng "đệt".
Cao Lộ choáng váng, điện thoại rơi xuống, Hạo Ngọc hít một ngụm khí lạnh.
(Đoạn này giống super slow motion của phim ấn độ vãi)
Hiển nhiên là bọn họ đều nhìn thấy đốm đen trên đại trận.
"Đó rốt cuộc là cái gì?!" Phạm Lam hỏi.
Không ai trả lời cô, chúng thần dường như đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Cao Lộ cầm di động, phóng ra một chuỗi pháp chú, trước mặt ông ta trải ra một bàn phím ánh sáng thật lớn, ngón tay vội vàng gõ phím, mấy trăm mặt màn hình lớn nhảy ra, che khuất toàn bộ thứ nguyên cảnh rậm rạp, số liệu trên màn hình biến ảo đáng sợ, Phạm Lam thậm chí đã không cách nào phân biệt được tàn ảnh.
Rất nhanh, giá trị trên mấy mặt màn hình lớn dừng lại, hẳn là đã hoàn thành việc tính toán, giá trị trên màn hình lớn biến thành màu đỏ như máu. Mặt Cao Lộ xanh mét. Càng lúc càng nhiều màn hình lớn bắt đầu hiển thị kết quả đo lường, màn hình lớn màu đỏ càng ngày càng nhiều, sắc mặt các vị thần càng ngày càng tệ.
Sắc mặt tệ nhất là Dung Mộc, anh nhìn chằm chằm màn hình màu đỏ như máu, thân thể tỏa ra từng vòng thần quang màu băng lam. Giống như một bệ phóng liên kết tín hiệu WTF, thế nhưng cho dù anh có cố gắng như thế nào thì cũng không nhận được hồi ứng của đại trận.
"Hạo Ngọc!" Dung Mộc khẽ gọi, ánh mắt của anh giống như hai cây chùy băng bắn qua, thân thể Ngọc Đế bệ hạ không khống chế được run lên một cái.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Dung Mộc gầm nhẹ: "Vì sao tôi không cảm ứng được?"
Hạo Ngọc gãi gãi đầu: "Thực ra tôi vẫn muốn thông báo cho anh tin tức tốt này, trải qua những nỗ lực không ngừng của cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới, thần quang của anh, còn có Thiên Nhãn và đại trận của Phạm Lam đều đã vượt qua 99,99999%, tổn thương đại trận đã không thể cắn trả đến trên người mọi người..."
Dung Mộc: "Bắt đầu từ khi nào?!"
Hạo Ngọc: "Một tháng..."
"Vì sao tôi không biết?!"
"Đó là đương nhiên, chúng tôi là dùng kỹ thuật mới nhất, tuyệt đối có thể thần không biết quỷ không hay..." Hạo Ngọc bị Dung Mộc nhìn chằm chằm đến đổ mồ hôi lạnh, lại lẩm bẩm một câu: "Anh đã tám vạn tuổi rồi, nên nghỉ hưu rồi..."
Dung Mộc: "..."
Dung Mộc nhắm chặt mắt lại, lại thử tỏa ra thần quang vài lần, thế nhưng anh đã không cách nào cộng hưởng được với đại trận nữa.
Phạm Lam và Kế Ngỗi liếc nhau, mặc dù không đúng lúc nhưng hai người gần như đồng thời thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, Dung Mộc trước mắt vẫn được an toàn.
Chỉ là Dung Mộc dường như không nghĩ như thế, sắc mặt anh xanh mét, bàn tay nắm chặt gần như run lên, hiển nhiên là đang cực kỳ tức giận.
Một người khác sắc mặt càng tệ hơn Dung Mộc, đó là Cao Lộ, mỗi khi có một màn hình hoàn thành tính toán, biểu cảm của ông ta lại càng thêm rối rắm, đợi đến khi tất cả tính toán chấm dứt, mặt ông ta đã vặn vẹo thành một dây ruột vịt.
Hạo Ngọc: "Thế nào rồi?"
Cao Lộ lau mồ hôi, gọi hai cuộc điện thoại. Tất cả các màn hình đều bay vù lên, liên kết với một màn hình khổng lồ, trên đó là một báo cáo tính toán.
"Lỗ hổng của đại trận chính xác chỉ có 3,86%, nhưng mà có một loại năng lượng đã len vào trong lỗ hổng và đang ăn mòn đại trận, diện tích ăn mòn lên tới 33,36%. Loại năng lượng này tương tự như bản vá lỗ hổng đại trận chúng ta làm lúc trước. Không, thậm chí còn khớp hơn các bản vá lỗi, gần như đã cùng một mạch với trận pháp, một công nghệ là hoàn hảo."Cao Lộ nói: "Cho nên, lúc trước chúng ta giám sát sơ hở đại trận mới không thể phát hiện, nếu như không phải có thiên nhãn của Phạm Lam..."
Kế Ngỗi: "Ý ông là có người làm bản vá BUG cho đại trận mới?"
Na Tra: "Đó không phải là một điều tốt sao?"
"Hoàn toàn ngược lại." Cao Lộ đầu đầy mồ hôi: "Bản vá này thay đổi thuật toán phương trình của đại trận, sau khi dung hợp với đại trận đã lén lút nghịch chuyển chuỗi biến hóa phản ứng liên hợp..."
Bạch Trạc: "Ông có thể nói tiếng người không?"
Cao Lộ: "Nói cách khác, sức thanh lọc và sự tuần hoàn của đại trận đều bị suy yếu nghiêm trọng... thì ra là vậy thì ra là vậy! Khó trách chỉ có 3,86% lỗ hổng lại có thể làm tê liệt đại trận trên quy mô lớn như thế, người thiết kế này quả thực là thiên tài, hoàn mỹ lợi dụng sơ hở của hệ thống tam tài đại trận mà thần không biết quỷ không hay, đây rốt cuộc là đã làm như thế nào...bla bla bla bla..."
Sắc mặt chúng thần đều không tốt lắm.
Phạm Lam nghe hiểu rồi.
Nói trắng ra là hệ thống đại trận bị một loại virus kỳ lạ xâm nhập, dẫn đến không cách nào thanh lọc oán khí, tỷ lệ chuyển hóa CGV cũng giảm đi rất nhiều...
Khó trách gần đây tốc độ Túy tăng trưởng rất nhanh, đúng rồi, còn có con gấu yêu kia, tốc độ Túy hóa và Yểm hóa đều nhanh đến kinh ngạc, còn có hệ thống Thần Tín Thiên Đình đột nhiên bị sập, khẳng định đều là do con virus này gây ra.
Hạo Ngọc: "Loại năng lượng này rốt cuộc là thứ gì?"
Cao Lộ đưa ngón tay vẽ một đường trên không trung, trên màn hình lớn nhảy ra một tấm bảng. Có hình dạng như chiếc bánh đen xì.
"Sơ bộ phân tích, thành phần của loại năng lượng này rất khác nhau, có 63,77% phần tượng tự với sức mạnh tinh thần, 22,69% trở thành sức mạnh tín ngưỡng, còn có 13,54% phần không thể phân biệt được, tổng thể mà nói thì trùng khớp mới một loại năng lượng nào đó đến 88,97%."
Hạo Ngọc: "Nói thẳng đi."
Cao Lộ nhìn Hạo Ngọc một cái: "Là ma khí."
Các vị thần hít một ngụm khí lạnh.
Cao Lộ: "Chỉ là loại năng lượng này có xác suất cấu thành, tỷ lệ chuyển đổi và tốc độ ăn mòn đều vượt xa hiệu quả ma khí vạn năm trước, có lẽ là số liệu nghiên cứu của chúng ta về ma khí còn chưa đủ hoàn chỉnh, có lẽ... đây là một loại khí mới, có lẽ chúng ta có thể gọi là ma khí mới, rất có giá trị nghiên cứu."
Các vị thần: "..."
Bạch Trạc đỡ trán: "Cao Lộ, trước tiên ông làm ơn khoan hãy nghiên cứu học thuật đã. Có cách nào để khắc phục tình trạng này bây giờ không?"
"Đầu tiên, tôi muốn phân tích chi tiết loại ma khí mới này, tiếp theo, chúng ta phải tìm phương trình liên kết của nó với đại trận, tôi có loại cảm giác, ma khí mới quy mô lớn như vậy hẳn không phải được hình thành tự nhiên mà là bởi vì một loại xúc tác nào đó... oa, rốt cuộc là làm như thế hay vậy? Đây là ý tưởng của thiên tài... bla bla bla bla..."
Biểu cảm của các vị thần đều như muốn hộc máu.
"Ngọc Đế bệ hạ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ Tam Giới sẽ ngủm hết mất." Bạch Trạc trừng mắt nhìn Hạo Ngọc.
"Khụ, đừng vội, mặc dù tình hình nằm ngoài dự liệu của chúng ta nhưng chúng ta đã sớm có kế hoạch dự phòng rồi." Hạo Ngọc nói: "Thực ra hôm nay tôi cho mời chư vị tới đây, là muốn đưa ra một kế hoạch mà tôi đã ấp ủ từ lâu."
Nói xong, anh ta nhẹ nhàng phất ống tay áo.
Chỉ thấy mặt ngoài trái đất chậm rãi nổi lên một tầng lưới trận màu trắng, giống như cái bóng của Càn Khôn Tam Tài đại trận, chồng chéo bao trùm bên ngoài bầu khí quyển, ánh sáng trắng tinh trong suốt như sợi ánh sáng càng thêm tinh tế, càng thêm xinh đẹp, chỉ là có bộ phận ánh sáng rất yếu ớt và có hơi đứt quãng.
"Đây là phiên bản phụ của Càn Khôn Tam Tài đại trận mà Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới đã dành mấy trăm năm ngưng luyện, tôi gọi là kế hoạch Càn Nhị! Có được nó chúng ta có thể thay thế đại trận một cách hoàn mỹ, hình thành hệ thống khí tuần hoàn Tam Giới mới!" Hạo Ngọc vỗ tay hét lớn.
Các vị thần: "..."
"Giày vò mấy trăm mới làm ra được cái thứ đồ chơi như thế sao?" Bạch Trạc cười nhạt: "Vừa nhìn đã biết là bán thành phẩm rồi!"
Hạo Ngọc gãi gãi mặt: "Ngân sách kế hoạch Nhị Càn không đủ, tốc độ không theo kịp."
Bạch Điêu: "Cho nên...?!"
Thần sắc Hạo Ngọc ngưng lại, trịnh trọng ôm quyền: "Chư vị, đã đến thời điểm tồn vong của Tam Giới sinh, hy vọng chúng thần Tam Giới lấy đại cục làm trọng, hy sinh cái tôi nhỏ, hoàn thành cái tôi lớn."
Trong lòng Phạm Lam nhảy dựng, cô có loại dự cảm không rõ.
Chúng thần rùng mình, khom người lễ.
"Cho dù là khó khăn gì, chúng tôi nhất định cẩn tuân theo mệnh của Ngọc Đế!"
"Đây là lúc nên hợp lực, nếu cần chúng tôi tuyệt đối không từ chối!"
"Núi đao biển lửa, quyết không chối từ!"
Hạo Ngọc vui mừng gật đầu rồi thở dài một hơi, hai tay khép tay áo lại, hơi hơi ngửa đầu, thanh âm vang vọng khắp Tam Giới.
"Thiên Đình quyết định, từ hôm nay trở đi, sẽ giảm ngân sách GCV các bộ ngành của Tam Giới, tất cả các bộ phận thần tộc, ngân sách giảm 60%. Tất cả thượng thần, bổng lộc giảm tám phần, bổng lộc của tất cả trung thần đều giảm một nửa, tất cả hạ thần, bổng lộc giảm 30%!"
*
"Ổ cháy rồi thì trứng làm sao yên được!" Phạm Lam đứng thẳng người trên Tường Vân nói: "Hơ hơ, lần này thì hay rồi, toàn bộ