Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 134: Tiểu Thiện, là cậu đó sao?
***
Bàn tay này rất rộng, lòng bàn tay rất dày, mu bàn tay ngăm đen.
Phạm Lam biết bàn tay này.
Ở trong ảo cảnh trong thần phú thiên nhãn, cô không chỉ từng nhìn thấy một lần.
Đó là tay của Thiện Văn Thành.
Phạm Lam cảnh giác lui về phía sau nửa bước, lông tơ của cô dựng thẳng lên.
Đó là Thiện Văn Thành? Hay là Dung Lăng?
Hay lại là ảo cảnh cho yểm tạo ra?
Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, nắm chặt điện thoại, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
Cành lá trong tán cây khổng lồ phát ra tiếng rít rất nhỏ, âm thanh kia rất kỳ quái, giống như vô số máy móc đang vang lên, chất lỏng màu đen dọc theo thân cây, cành cây và mạch lá tràn vào, lá Bạch Quả càng ngày càng sáng, là ánh sáng trắng chói mắt lạnh lùng.
Không biết vì sao Phạm Lam đang đứng ở cái cây này, đột nhiên cô liên tưởng đến máy tính siêu cấp... cảm giác nơi này quá đáng sợ.
Phạm Lam vung thủ phù: "Võ triệu chú... khai!"
Tức Khâm lướt gió chui ra, cạch một tiếng dán lên thân cây, quần thể rễ cây phát ra tiếng thét chói tai quỷ dị vội chạy về phía sau, lộ ra gương mặt của Thiện Văn Thành. Cậu bị nhốt trong một cái hốc cây, mấy trăm cành cây nhỏ bé cắm vào đầu cậu... mặt ngoài rễ cây mơ hồ hiện ra màu xanh, nhìn kỹ thì thấy bên trong còn có chất lỏng màu đỏ đen đang di chuyển, đột nhiên cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Đó là gì vậy?
Xem ra có chút tương tự với mạch chữ trong sách!
Giống như đang hút lấy não nào Thiện Văn Thành!
[Không ngờ là cô lại đến đây trước?]
Một âm thanh giống như được truyền từ một nơi rất xa đến, lại giống như nổ tung bên tai.
Toàn thân Phạm Lam đột nhiên cứng ngắc.
Âm thanh này cô đã từng nghe thấy, là của Dung Lăng.
Quả nhiên là bẫy của Dung Lăng!
Cả người Phạm Lam không kiềm chế được ,à bắt đầu run rẩy, cô biết đó là sợ hãi và phẫn nộ.
Chiếc lá màu bạc xì xào rung động, từng luồng ánh sáng đan xen giữa không trung rồi ngưng tụ lại thành một người.
Đi chân trần, khoác áo bào đen, mái tóc đen bay lượn, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Phạm Lam cắn răng: "Dung Lăng!"
Dung Lăng hơi nghiêng đầu, biểu cảm và tư thế kia lại có phần tương tự với Dung Mộc.
[Lại gặp nhau rồi, Bà Thổ Địa Nhân Tiên.]
Phạm Lam không nói gì chỉ lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, giấu thủ phù ở phía sau.
Tính toán xem nếu bây giờ đánh với Dung Lăng thì sẽ có mấy phần thắng?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Phạm Lam không khỏi mỉm cười.
Cô thật đúng là ngông cuồng quá, lại dám sinh ra vọng tưởng như vậy. Cô và Dung Lăng đánh nhau, tương đương với đánh nhau với Dung Mộc trong thời kỳ toàn thịnh, tỷ lệ thắng tất nhiên là... số không.
Chỉ là, như thế thì sao chứ?!
"Tức Khâm!"
Phạm Lam hét lớn.
Tức Khâm bay lên trời, nhào về phía Dung Lăng, vù một cái trùm Dung Lăng lại.
Phạm Lam: Hả?
Nhưng chỉ một khắc sau, một cơn đau nhức đánh thẳng vào tủy não, giống như một thanh đao dính độc xuyên qua đỉnh đầu, trước mắt Phạm Lam trắng bệch, nặng nề quỳ xuống mặt đất, không ngừng nôn khan.
Tức Khâm nôn ọe rơi xuống, hóa thành luồng sáng chui trở lại màn hình thủ phù.
Dung Lăng nhẹ nhàng rơi xuống, bày quanh Phạm Lam một vòng.
[Thú vị.]
Phạm Lam trừng mắt nhìn Dung Lăng, cố nén cơn buồn nôn.
[Tôi có hơi thích cô rồi đấy.]
Vô số tiếng gào thét bén nhọn nhào tới, như một cái gai nhọn xuyên qua ánh sáng, xuyên vào trong cổ họng Phạm Lam, xộc lên mùi tanh ngọt ngọt.
Xong rồi!
Nhưng đúng lúc này, thân hình Dung Lăng đột nhiên chấn động kịch liệt, tất cả công kích đánh vào Phạm Lam đột nhiên dừng lại.
Dung Lăng ghé mắt: "Cậu chưa từ bỏ ý định sao?"
Những lời này, không phải hỏi Phạm Lam, mà là...
Hướng Dung Lăng nhìn qua rõ ràng là Thiện Văn Thành đang mắc trên cây. Hai mắt anh nhắm nghiền, toàn thân không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hồn quang cũng không nhìn thấy đâu, thế nhưng điều kỳ lạ là, Phạm Lam là có thể cảm giác được sự tồn tại của cậu ta.
Chẳng lẽ, cậu không bị Dung Lăng cắn nuốt?
"Tiểu Thiện? Có phải là em không? Em có ở đó không?" Phạm Lam hỏi.
Thiện Văn Thành không nhúc nhích, nhưng những nhánh cây ép về phía Phạm Lam lại lùi về phía sau vài centimet.
Thân thể Dung Lăng đột nhiên run lên, phát ra một tiếng soạt.
Phạm Lam hiểu rồi.
Thiện Văn Thành vẫn luôn ở đó, cậu vẫn luôn chiến đấu với Dung Lăng.
Cậu chưa bao giờ bỏ cuộc!
Tiểu Thiện, tốt lắm!
Hốc mắt Phạm Lam ướt đẫm, dũng khí trước nay chưa từng có tràn vào ngực.
"Võ triệu chú... khai! Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh! Đầu chó bảo mệnh!"
Tức Khâm mang theo pháp chú công kích gào thét bay ra, đầu chó màu vàng bay ra treo đầy bầu trời, Phạm Lam xoay người giữa hư không, thủ phù xẹt ra ánh sáng trong suốt, đạp gió vọt lên.
Dung Lăng vung tay, khiên nước màu đen phun ra từ lòng bàn tay anh ta áp tới, Phạm Lam xoay người một cái, sức mạnh tinh thần nâng tới mức cao nhất, đầu chó bảo vệ liên kết thành một chuỗi, tranh nhau xông về phía khiên nước.
Ầm ầm! Đầu chó giống như những quả bóng bowling bị đánh bay, vỡ vụn không ngừng trên không trung, nhưng mỗi một sự va chạm lại khiến cho thân thể Dung Lăng ngừng lại một chốc.
Đủ rồi!
Tức Khâm và pháp chú cùng nhau công kích, giống như một xúc xích thật lớn kẹp Dung Lăng ở giữa.
Cảm giác buồn nôn mạnh mẽ tràn vào đầu Phạm Lam, cô nghe được âm thanh da thịt mình nứt ra, trước mắt xuất hiện những đốm đen chằng chịt, trong lỗ tai, trong miệng, máu nóng bỏng chảy ra, sức mạnh tinh thần của cô đã tới giới hạn.
[Cảnh báo! Pháp lực tiêu hao quá lớn, thủ phù sắp ngừng hoạt động! Cảnh báo! Cảnh báo!]
Vậy thì sao chứ?
Phạm Lam nghiến răng cười: "Tức Khâm... thu!"
Trong khoảng cách giữa đốm đen chằng chịt đó, cô nhìn thấy pháp chú bất chuẩn thành tinh biến mất, khí đen tuôn ra từ khe hở của Tức Khâm, Tức Khâm giãy dụa siết chặt, nhưng càng cố siết nó lại càng lớn ra, Phạm Lam thậm chí cảm nhận được thần quang của Dung Lăng, đen tối, bén nhọn, cắt đi từng tấc từng tấc thần quang của cô.
Đốm đen gần như che khuất toàn bộ tầm mắt cô, chỉ còn lại một chút kẽ hở lưu lại ở góc trên bên trái, nơi đó có một chiếc lá Bạch Quả tái nhợt đang rơi xuống.
Phạm Lam đột nhiên nhớ tới ngày cô đến miếu Thổ Địa báo danh, lần đầu tiên nhìn thấy là một gốc cây Bạch Quả khổng lồ.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt khó ở của Kế Ngỗi.
Sau đó, cô thấy Dung Mộc bị một con gấu trúc đánh đập.
Và rồi... Và rồi...
Phạm Lam nhắm mắt lại, mỉm cười.
Kế Ngỗi, Dung Mộc, việc tiếp theo giao cho các người đó...
"Rạch..."
Một âm thành giấy bị xé nát vang lên, ánh lửa nóng rực và hơi nước lạnh lẽo lướt qua bên tai cô.
Thần thức đã bay xa của Phạm Lam lại trở về.
Là Dung Mộc và Kế Ngỗi!
Tôi còn có thể chống đỡ thế lát nữa!
Phạm Lam mở to mắt, góc trên bên trái đốm đen che khuất tầm mắt dần dần mở rộng, lá Bạch Quả màu trắng, thân cây to lớn, ngọn lửa nóng rực, hơi nước bốc lên xuất hiện trong tầm mắt, cô nhìn thấy Dung Mộc và Kế Ngỗi đang đến, bọn họ đang đánh với Dung Lăng.
Thương Kiếm ngưng tụ lam quang thủy ảnh giữa không trung, mỗi một lần công kích đều mang theo tiếng gào thét kinh người.
Ngọn lửa trên Dung Đao lượn lờ chói mắt, dung hợp thành một thể với đao phong, Phạm Lam thậm chí không cách nào phán đoán được hướng đi của phong mạch.
Nhưng cho dù là công kích sắc bén như thế thì Dung Lăng cũng không hề thấy sợ hãi, anh ta mang theo ý cười bơi trong kiếm quang và ngọn lửa, nhẹ nhàng tránh đi mỗi một công kích của Thương Kiếm và Dung Đao.
Không đúng!
Trong lòng Phạm Lam đột nhiên thấy có gì không đúng. Cô đánh không lại Dung Lăng, chuyện này rất bình thường, thế nhưng Dung Mộc và Kế Ngỗi hai người liên thủ cũng đánh không lại Dung Lăng, thậm chí không thể làm lay chuyển thân thể anh ta một chút, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Vả lại, Phạm Lam cẩn thận quan sát động tác của Dung Lăng, anh ta giống như có đọc tâm thuật, có thể dễ dàng phán đoán ra sự công kích của Dung Mộc và Kế Ngỗi, với cả thân hình của anh ta quá mờ ảo, giống như một cái bóng không có thực thể.
Phạm Lam giật mình.
Cô nhớ lại trước kia sau khi Dung Lăng bị Dung Mộc tiêu diệt, mỗi lần xuất hiện trước mắt cô đều là Thiện Văn Thành, một lần là ở Cây Luân Hồi, lúc chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy Thiện Văn Thành, những người còn lại thì chỉ nhìn thấy một vầng sáng, mấy lần sau, Thiện Văn Thành đứng ở rất xa cô, cảm giác cực kỳ không chân thật, trong sách, Thiện Văn Thành biến thành nhân vật trong sách, cũng không có thực thể, về phần giấc mơ trong thần phú thiên nhãn ...
Những "Thiện Văn Thành" này đều không có thực thể!
Dung Lăng trước mắt này... nếu như anh là những "Thiện Văn Thành", chẳng lẽ anh cũng chỉ là thần thức không có thực thể sao?
Cộng thêm bối cảnh trước mắt này, cùng với suy luận lúc trước Bạch Trạc nói về Thiện Văn Thành đã chuyển thể vạn năm... trái tim Phạm Lam điên cuồng nhảy dựng lên, trong đầu cô nảy ra một suy đoán, cơ sở để chống đỡ Dung Lăng tồn tại là sức mạnh tinh thần của Thiện Văn Thành!
Cho nên nếu như muốn đánh bại "Dung Lăng" này thì việc đầu tiên cần làm là phải cứu Thiện Văn Thành!
"Dung Mộc, Kế Ngỗi cố chống đỡ, tôi đến giúp hai người!" Phạm Lam hét lớn.
Dung Mộc và Kế Ngỗi đang kịch chiến đồng thời biến sắc.
Dung Mộc: "Đừng..."
Kế Ngỗi: Té qua một bên...
Tiếng hô của hai người còn chưa dứt thì Phạm Lam đã giống như làn khói chạy về hướng ngược lại với hai người họ, nghiễm nhiên là chạy trốn.
Dung Mộc: "..."
Kế Ngỗi: "..."
Phạm Lam chạy như điên quanh cây Bạch