Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 135: Càn Nhị đại trận
***
"Ầm ầm ầm!"
Toàn bộ không gian chấn động, ánh sáng cắt bóng tối xung quanh vỡ vụn, lột ra, rơi xuống, để lộ bầu trời tối tăm, Phạm Lam chợt mất đi trọng lượng rơi xuống, Dung Mộc Kế Ngỗi cùng rơi cùng cô... bọn họ thế mà lại đang ở tam thập tam thiên, là pháp đàn của Càn Khôn Tam Tài đại trận.
Bọn họ giống như nhảy dù xuống, bị gió mạnh thổi bay lung tung, mây mù phía trước bay múa điên cuồng, cơn gió mạnh chèn ép lục phủ ngũ tạng của Phạm Lam, gương mặt cô khẳng định đã biến dàng, dường như không còn hô hấp và cực kỳ buồn nôn.
Hai bàn tay đồng thời túm lấy cánh tay cô, là Dung Mộc Kế Ngỗi, trên người bọn họ tỏa thần quang yếu ớt, giẫm lên đám rơi xuống pháp đàn càn khôn tam tài đại trận. Pháp đã đã bắt đầu vỡ vụn, vô số vách đá vỡ tung bay lên bầu trời giống như đang dự báo rằng mọi thứ đang sắp kết thúc.
Sắc mặt Dung Mộc trắng đến dọa người, miệng Kế Ngỗi biến thành màu xanh, Phạm Lam thử tỏa ra thần quang, thế nhưng lại hoàn toàn vô dụng, cô thậm chí có loại ảo giác cô bây giờ chỉ là một nhân loại bình thường, một con kiến hôi mặc người chà đạp, mà cái người đang đứng sừng sững giữa trời đất Thiện Văn Thành mới là một vị thần chân chính.
Trận pháp màu đen dung nhập vào đất trời, ánh sáng màu đen trút xuống, Càn Khôn Tam Tài đại trận triệt để bị ăn mòn.
Bầu trời phát ra tiếng rên rỉ thê lương, mặt đất vang lên tiếng la hét kinh khủng, gió nổi mây bay, địa mạch rung động, mùi vị đổi thay, công thêm thêm một mùi tanh hôi không nói nên lời nóng bỏng kích thích vào da Phạm Lam, khiến cô không chịu đựng nổi nữa mà một ngụm máu, là máu đen.
Đó là ma khí mới!
Dung Mộc Kế Ngỗi quỳ trên mặt đất, thần quang bọn họ càng lúc càng yếu ớt giống như ngọn nến trong gió.
Phạm Lam: "Lần này thật sự phải hồn quy đại địa..."
Kế Ngỗi nhổ một ngụm máu: "Còn có một khả năng khác là... thành ma."
Phạm Lam: "Tôi hẳn là hết sức rồi, hai người tiếp tục cố gắng nhé!"
Kế Ngỗi: "Cút!"
Dung Mộc vẫn không nói gì, anh chỉ nhìn Kế Ngỗi một cái.
Kế Ngỗi: "Mộc ca?"
Dung Mộc đột nhiên tỏa sáng đến đang sợ, đột nhiên anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc Phạm Lam lại, nở nụ cười ôn nhu như nước.
Trái tim Phạm Lam nảy lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện muốn nắm tay Dung Mộc lại, thế nhưng chỉ nắm được không khí.
Dung Mộc đột nhiên đứng dậy, thần quang của anh trở nên sáng lạn không gì sánh được, tràn ra từ trong thân thể hình thành thần quang kết giới, bao bọc lấy Phạm Lam Kế Ngỗi ở bên trong.
"Mộc ca!"
"Dung Mộc!"
Phạm Lam Kế Ngỗi chỉ kịp hét một tiếng đã thấy chiếc áo hoodie của Dung Mộc hóa thành áo bào tay rộng trắng như tuyết, mái tóc dài của anh ở trong gió bay phần phật, trở lại làm vị thần lạnh lẽo của vạn năm trước.
Thủ phù của anh không thấy đâu nữa thay vào đó là một chuỗi bùa chú trắng tinh khiết, nhẹ nhàng vờn quanh trong tay... đó là nguyên chú, là chú ngữ mà Phạm Lam chưa từng nhìn thấy.
"Đó là gì?!" Phạm Lam hét lớn: "Dung Mộc, anh muốn làm gì?"
Kế Ngỗi: "Cái gì là cái thì? Cô nhìn thấy cái gì rồi?!"
Theo nguyên chú viết ra càng nhiều, thần quang quanh người Dung Mộc càng lúc càng sáng, thần quang băng lam dần dần hội nhập với màu đỏ tươi chói mắt... là máu của Dung Mộc!
Phạm Lam mở to nhìn trường bào trắng như tuyết Dung Mộc bị máu tươi nhuộm đỏ, đường nét thân thể anh trở nên mơ hồ, hóa thành ánh sáng mờ ảo như khói như sương màu máu.
Anh ấy muốn làm gì?!
Lại hiến tế thần quang lần nữa?!
Hay là...
"Mộc ca!" Kế Ngỗi hét lớn, giãy dụa đứng dậy, lại bị Dung Mộc thần quang mạnh mẽ ngăn trở về.
Thoáng chốc thân thể Dung Mộc hóa thành một luồng sáng màu đỏ máu bắn thắng về phía Thiện Văn Thành.
Biểu cảm của Thiện Văn Thành dường như có hơi bi thương, cậu ta nhẹ nhàng phất tay, khí lưu màu đen vọt tới như đại hồng thủy, nhưng một giây trước khi định nuốt lấy Dung Mộc, Dung Mộc đột nhiên chuyển hướng về phía lưới trận màu đen kia. Thần quang màu đỏ như ánh nến yếu ớt chỉ chớp mắt đã ma khí cắn nuốt, lưới trận màu đen phát ra tiếng ong ong, ngâm xướng bài ca bi thương cuối cùng.
Mục tiêu của anh không phải là Thiện Văn Thành... mà là đại trận!
Anh lại muốn hy sinh chính mình!
Lần này, không chỉ là thần quang!
Mùi hương xung quanh lại thay đổi, Phạm Lam rất quen thuộc... là hương thơm của sương mai, là hơi thở của Dung Mộc.
Trái tim Phạm Lam giống như bị tạt axit sulfuric, nóng rực, đau nhức, cổ họng cô tràn ra âm thanh không hoàn chỉnh, giống như gào thét, giống như khóc lóc, giống như có một sợi dây đang kéo trái tim cô.
"Phạm Lam!" Tiếng kêu của Kế Ngỗi vang lên bên tai, Phạm Lam lại dường như không nghe thấy gì.
Hô hấp của cô ngừng lại, tiếng tim đập biến mất, trên vết thương bị xé rách nổi lên từng mảnh vụn nhỏ, lột ra từng lớp, bay múa trong gió, giống như Sùng Mại lúc trước, giống như... Ma tộc.
Cô sắp thành ma rồi sao?
Cũng tốt!
Từng tấc cơ bắp của cô đều bị rách, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát, nhưng thần trí của cô lại cực kỳ rõ ràng.
Thành ma cũng được, thành thần cũng xong, cô đều phải bảo vệ Dung Mộc!
Giống như nghe được hét của cô, hắc khí tụ lại quanh người cô, va chạm vào thần quang kết giới của Dung Mộc.
Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút nữa thôi là tôi có thể cứu được anh rồi, Dung Mộc!
Tầm mắt dần dần tràn ngập sương mù đen, Phạm Lam cảm giác được gân mạch mình bắt đầu sắp xếp lại... Rất nhanh! Rất nhanh!
[Thiên Nguyên Tịnh Hóa chú!]
Một luống bùa chú màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, bất ngờ đâm thủng thần quang Dung Mộc chui vào trong thân thể Phạm Lam.
Phạm Lam chỉ cảm thấy phía trước trắng xóa, chỉ cảm thấy thân thế giống như bị chém thành hai nửa, rơi thẳng xuống dưới.
Sương mù đen trước mắt tản ra, Phạm Lam nhìn thấy một bộ người khoác áo giáp đen, mái tóc dài màu bạc bay lượn trong gió, nhanh như chớp xẹt qua chân trời, phản chiếu ra một gương mặt xinh đẹp.
"Tiểu Phạm Lam, làm thế là nguy hiểm lắm nhé~"
Bạch Trạc cưỡi trên Tứ Phương Liệt Hỏa Thú màu trắng tuyết, gửi cho Phạm Lam một cái nhìn đầy quyến rũ, phía sau cô là vô số địa binh đang cưỡi Tứ Phương Liệt Hỏa Thú, Phạm Lam nhìn thấy Bạch Huyên Hắc Diệp, thấy Ngũ Đạo tướng quân và tất cả tướng quân cao tầng của địa giới.
Một con Tứ Phương Liệt Hỏa Thú màu đen lao xuống, người trên lưng thú mặc giáp đen cầm thương đen, khuôn mặt cực kỳ khó ở, trên vai anh ta khiêng một người, huyết bào tóc đen, là Dung Mộc.
"Quả thực là làm bừa!" Chung Quỳ hung hăng ném Dung Mộc về phía Kế Ngỗi.
"Mộc ca!"
"...... Dung Mộc!"
Phạm Lam giãy dụa vài lần mới miễn cưỡng đứng dậy được, cô thấy Dung Mộc nằm trong ngực Kế Ngỗi, toàn thân tản ra mùi máu, suy yếu đến mức chỉ còn lại một hơi tàn, thế nhưng anh vẫn còn tỉnh táo, thậm chí còn có sức mắng người.
"Chung Quỳ, ông nội anh..."
Nước mắt Phạm Lam chảy ra ra giống như vòi nước, Kế Ngỗi dùng cánh tay hung hăng lau cho cô.
"Muốn hiến tế, muốn thành ma, còn hơi sớm." Bạch Trạc túm lấy một sợi tóc dài, ở trong gió huyễn hóa thành một sợi roi màu đen, quấn quanh tia chớp chỉ thẳng vào Thiện Văn Thành: "Còn chưa đến lúc ăn cả ngã về không đâu."
Phía sau cô hạ xuống tia chớp màu bạc che khuất bầu trời, ánh điện xuyên qua không khí tỏa ngọn lửa màu xanh tím. Phạm Lam đầu tiên là ngửi thấy một mùi khét quỷ quái, sau đó khí tanh trong không khí biến mất.
"Giết!" Ngàn vạn địa binh biến vũ khí ra, che khuất bầu trời vây quanh Thiện Văn Thành.
Thiện Văn Thành dường như ngây cả người, cậu nhìn xung quanh lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ: "Thế mà lại dùng năng lượng cây Luân Hồi, địa giới đã buông tha hệ thống Luân Hồi rồi sao?"
"Liên quan éo gì đến mày!" Chung Quỳ hét lớn, thủ phù hóa thành cây thương, một thần một ngựa xông lên trước, tất cả địa binh cùng xông theo anh ta, mang theo sát khí kinh thiên động địa.
Mấy trăm khí lưu màu đen cuộn lên trước mặt Thiện Văn Thành, mạnh mẽ đánh lui một đám địa binh bộ, hơn mười luồng thần quang từ trên không trung nổ tung, rơi xuống.
Chung Quỳ bị đánh ra, ở bên ngoài cơn lốc xoáy bắn ra mấy viên đạn, thế nhưng gần như không có tác dụng, một cơn lốc xoáy khổng lồ cuốn tới, mắt thấy sắp xé Quỷ Vương đại nhân thành từng mảnh nhỏ thì vào lúc này phía sau Chung Quỳ đột nhiên xuất hiện một hố đen, bốn tay túm lấy Chung Quỳ kéo vào trong, tránh được một đòn của cơn lốc kia.
Một giây sau, Bạch Huyên Hắc Diệp đỡ Chung Quỳ ra sau lưng Bạch Trạc.
Bạch Huyên: "Quá nguy hiểm, thiếu chút nữa Quỷ Vương đại nhân đã..."
Hắc Diệp: "Hồn quy đại địa rồi."
Chung Quỳ: "Câm miệng!"
"Diêm La bệ hạ, thừa dịp ma khí đại trận còn chưa hình thành, nhất định phải nắm chặt thời cơ!" Ngũ Đạo tướng quân hét lớn.
"Dong dài!" Bạch Trạc giơ roi dài lên hét lớn: "Lôi... đến!"
Ngàn vạn ngọn sấm chớp xé rách bầu trời, hung hăng đánh về phía Thiện Văn Thành. Cơn lốc màu đen bị đánh nát trong chớp mắt, sắc mặt Thiện Văn Thành hơi đổi, bất ngờ mở hai tay ra, quanh người cậu ta xuất hiện mấy ngàn con túy hình vuông, nhanh chóng vây lấy rồi nổ tung.
Đám mây hình nấm mãnh liệt nổ bùng ở phía chân trời, tam thập tam thiên phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.
Cả người Phạm Lam bị ném ra ngoài giống như một con tép trong sóng thần, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nát.
Đầu óc cô ù ù, cảm giác duy nhất là có người đang nắm chặt cổ tay cô, đầu cô không biết bị thứ gì đụng manh, ngã vào một nơi mềm mại, cô ngửi thấy mùi vị ngọt lạnh... Phạm Lam rút đầu ra thì thấy bản thân đang nằm sấp trên một đám tường vân, còn chưa kịp hoàn hồn thì