Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 2: Làm Thần Tiên cũng thật khó khăn
Chương 30: Quỷ khí
***
Tuy thế kiếm rất chắc chắn, nhưng căn bản không thể đến gần được ba thước xung quanh Phạm Lam. Kế Ngỗi tùy tiện vẽ một đường trên không trung, thanh trường kiếm của đạo sĩ kia đụng vào phía trên đó liền gãy lìa. Đạo sĩ kia phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi mạnh xuống đất.
Xung quanh trở nên im ắng, tất cả mọi người đều choáng váng.
Đạo sĩ lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó giống như một con cá chép nhảy dựng lên.
"Yêu lực thật cao thâm, là yêu vật ngàn năm! Mọi người mau chạy đi!"
Lần này giống như bị bùng nổ, dân làng hét lên lao ra khỏi sân, dì tư và cậu năm lăn lê trên mặt đất.
Ba vị Thần miếu Thổ Địa: "..."
"Lá gan thật lớn, ban ngày ban mặt lại dám đi ra ngoài gây họa cho nhân gian. Hôm nay gặp được Đào Khôi ta, đó chính là kiếp số của mấy người!" Đạo sĩ ném thanh kiếm gãy đi, từ trong ngực ra lấy ra ba lá bùa vàng, dậm chân đọc vài câu chú ngữ gì đó rồi ném ra.
Lần này Kế Ngỗi thậm chí còn không thèm nhúc nhích, Dung Mộc thở dài một hơi thật sâu.
Bùa chú bắn tới cách một thước trước mặt ba người rồi đột nhiên dừng lại, mềm nhũn rồi rơi trên mặt đất, nhăn nhúm lại thành ba đống giấy.
Phạm Lam nhìn thấy rất rõ ràng, bùa chú sau khi đụng phải Thần quang của Kế Ngỗi ngay lập tức mất đi hiệu lực.
Đạo sĩ Đào Khôi kia cực kỳ sợ hãi, uể oải, bỏ cuộc, ném luôn cây phất trần rồi khoanh chân tại chỗ.
"Coi như ta nhận thua, muốn chém muốn giết mặc các người!"
"Vị anh em này... " Phạm Lam nói: "Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi là..."
"Nữ Yêu." Đào Khôi trợn mắt: "Phái Mao Sơn Nam Tông ta là danh môn chính phái, loại chuyện song tu với yêu quái tuyệt đối không bao giờ làm...á!"
(Mộc ca chém nó)
Anh ta giống như bị thứ gì đó vô hình hung hăng đánh vào ót, sau đó trên trán nổi lên một cục u lớn rồi ngã lăn xuống đất giống hệt cái bánh ú.
Phạm Lam liếc Dung Mộc một cái, thần sắc của Xã Công đại nhân không hề khó chịu gì, chỉ là, dường như, đang nghiến răng hàm.
Kế Ngỗi không nói gì, bước lên một bước từ trên cao nhìn xuống Đào Khôi.
Sắc mặt Đào Khôi thay đổi, nuốt nước miếng cái ực.
Kế Ngỗi xách Đào Khôi lên, vứt sang một bên như vứt rác, miệng còn lẩm bẩm một câu: "Thế hệ nào cùng toàn đồ mù."
"Đừng tưởng rằng mấy người đạo hạnh cao muốn làm gì thì làm, phái Mao Sơn chúng tôi chính là đại môn phái tiếng tăm vang dội, tôi là đạo sĩ chân chính có chứng nhận quốc gia!" Đào Khôi nằm trên mặt đất hét lớn.
Phạm Lam trực tiếp không thèm quan tâm đến người này nữa, đẩy cửa đi vào ngôi nhà cũ.
Nhà rất sạch sẽ, nhưng không phải là kiểu không có bụi mà là khí rất sạch sẽ. Đồ đạc trong nhà chỉ có hai chiếc tủ, hai cái ghế, một cái TV 20 inch, đặt chen chúc ở góc góc, hẳn là có người đã từng đến dọn dẹp, bên trên còn trải một lớp vải chống bụi.
Diện tích phòng ngủ chỉ bằng một nửa diện tích của phòng khách, bên góc tường đặt một chiếc giường ván gỗ, bên kia là tủ quần áo lớn cửa đôi, trên giường và trong tủ đều trống rỗng, mấy vật kia hẳn là đã thiêu cùng với quan tài rồi.
Vương Tư Địch đứng bên giường, đưa tay sờ lên đầu giường một lúc lâu.
"Đây là giường của ông bà cố tôi, khi còn bé vào dịp lễ tết, bà cố sẽ đem tiền mừng tuổi giấu ở dưới ván giường, để cho mấy đứa nhóc chúng tôi tự đến tìm. Năm tôi mười tuổi, cả gia đình chuyển đến Xuân Thành, sau đó thời gian trở về càng ngày càng ít... Tôi cứ tưởng rằng mình đã quên đi, hoá ra đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in..."
Hốc mắt Vương Tư Địch phiếm đỏ, anh ta quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời rơi trên người anh ta, kéo ra một cái bóng thật dài, nhìn qua có vẻ thật bi thương.
Phạm Lam đột nhiên nhớ tới một câu nói: Con cái muốn hiếu dưỡng mà người thân thì không đợi được.
"Phạm Lam, có phát hiện gì không?" Dung Mộc hỏi.
Phạm Lam lắc đầu: "Nơi này quá sạch sẽ, nhìn không thấy bất kỳ khí nào còn sót lại, dường như đã bị thanh tẩy triệt để qua một lần... chờ một chút... "
Phạm Lam khom lưng, nhặt lên một mảnh tro giấy nhỏ bên cạnh giường, dùng ngón tay bóp vụn ra, đầu ngón tay toả ra một chút khí vàng yếu ớt.
"Đây là thứ gì?" Cô hỏi.
Dung Mộc thở dài: "Là bùa của đạo gia."
Phạm Lam: "..."
Cho nên đây là chuyện tốt do tên Đào Khôi kia làm?
Kế Ngỗi xoay người ra cửa kéo Đào Khôi vào.
"Anh vừa mới làm điều gì trong phòng này?" Phạm Lam hỏi.
Đào Khôi ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta đường đường là đệ tử đích truyền của phái Mao Sơn Nam Tông, từ khi vào đạo môn đã đem chuyện sống chết đặt lui sau đầu, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước yêu nghiệt!"
"Mắt anh bị tật à?" Vương Tư Địch nói: "Ba người bọn họ là Thần tiên đó."
"Từ xưa đến nay, yêu vật pháp lực cao thâm đều tự xưng là Thần tiên để lừa gạt phàm nhân, người anh em, anh là người phàm mắt thịt, bị bọn họ lừa gạt cũng không có gì kỳ lạ, nhưng tôi là đệ tử tông môn đạo gia được mở thiên nhãn, cho nên có thể nhìn thấy yêu khí ngút trời từ trên người bọn họ!"
Phạm Lam: "..."
Cái này con mẹ nó thiên nhãn giả mạo thì có!
Dung Mộc: "Thì ra là như thế, thất khiếu chỉ thông lục khiếu."
(*)Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Kế Ngỗi: "Không thông nổi một khiếu."
Vương Tư Địch: "Lúc này các anh thôi khoan bóc phốt đã!"
"Anh nhìn cho rõ ràng." Phạm Lam dựng điện thoại di động lên, mở ứng dụng Thiên Đình Thần Tín ra: "Đây là giấy chứng nhận làm việc điện tử do Thiên Đình chính thức cấp cho, tôi là một Bà Thổ Địa chính hiệu."
Đào Khôi cười lạnh: "Không thể tưởng được yêu nghiệt đời này còn theo kịp thời đại như thế, phát triển cả phần mềm lừa đảo! Quả thực là hoang đường, trên đời này làm gì có Bà Thổ Địa!"
Ba vị Thần miếu Thổ Địa: "..."
"Đại ca à!" Vương Tư Địch quả thực muốn quỳ lạy anh ta: "Anh không tin trên đời này có Thần tiên, lại tin tưởng trên đời này có Yêu quái, như thế cũng mâu thuẫn quá!"
"Trước kia tất nhiên là không tin, nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy thế này, sự tồn tại khách quan không thể làm lay chuyển ý chí của con người được." Đào Khôi nói có lý có lẽ.
Phạm Lam trợn trắng mắt: "Trực tiếp đánh chết anh ta đi, để Bạch Huyên trực tiếp giải thích với anh ta cho lẹ."
Kế Ngỗi xắn tay áo lên: "Để tôi."
Dung Mộc đỡ trán: "Mấy người chẳng lẽ đã quên quy định bảo vệ nhân tộc rồi sao?"
Vương Tư Địch: "Nếu không các người đằng vân, thi pháp đi?"
Kế Ngỗi: "Nghèo."
Dung Mộc: "Mắc."
Vương Tư Địch: "Bây giờ tôi cũng nghi ngờ hai người có phải là Thần tiên thật sự hay không luôn rồi!"
"Tôi chém chết anh!" Phạm Lam túm lấy thịt trên cánh tay Vương Tư Địch: "Anh là cái tên tiểu tử thối vô lương tâm, nếu không phải vì ông bà cố của anh, chúng tôi sẽ đến đây chịu nỗi ấm ức này à?"
"Tôi biết sai rồi, đau đau!" Vương Tư Địch cầu xin tha thứ.
"Chậm đã." Biểu cảm Đào Khôi thay đổi, hắn nhìn chằm chằm Vương Tư Địch: "Anh... cũng là hậu nhân của Vương Thư Nhiên?"
Vương Tư Địch: "Anh biết ông cố nội tôi sao?"
"Anh chứng minh đi?"
Vương Tư Địch thở phào nhẹ nhõm: "Tôi có chứng minh thư, bản sao sổ hộ khẩu, còn có bản sao lịch sử gia đình."
*
"Thì ra là như thế, là tôi hiểu lầm mấy người rồi." Đào Khôi ngồi xuống trên ghế nói: "Thì ra trong hàng yêu quái cũng có hạng yêu thiện lương sẵn sàng giúp đỡ người khác."
Phạm Lam: "..."
Kế Ngỗi trợn mắt, Dung Mộc cười khổ.
"Mấy năm trước, lúc bần đạo du lịch đến đây từng được Vương Thư Nhiên mới một bữa cơm, cho nên lần này mới được người Vương gia ủy thác đến từ tiêu trừ tà túy." Đào Khôi nói: "Chưa từng nghĩ tới vừa mới tới đã cảm thấy ngạc nhiên." Hắn dừng một chút: "Ba gian nhà cũ này đã bị tà khí xâm chiếm, nếu chậm trễ một chút nữa thôi thì sẽ triệu tà túy đến, tình hình không thể chậm trễ cho nên tôi đã dùng pháp chú trừ tà độc môn của phái Mao Sơn để làm tà khí tản đi trước và bây giờ thì đang chuẩn bị thiết đàn thi pháp, cố lại địa mạch, thanh thiên kính, trả lại sự thanh tịnh cho nơi này."
"Anh xác định thứ trong phòng này là tà khí?" Phạm Lam hỏi.
Đào Khôi: "Đương nhiên."
Phạm Lam: Ha ha. Tôi thật nghi ngờ cái thiên nhãn ngáo tổ của anh.
Dung Mộc: "Anh dùng loại bùa chú gì, có thể đưa cho Dung mỗ xem không?"
Đào Khôi do dự một chút: "Pháp chú này uy lực rất lớn, yêu vật như các ngươi nếu chạm vào, sợ rằng sẽ bị thương."
"Không sao."
"Vậy... xin hãy cẩn thận." Đào Khôi rút ra một phong thư, sau đó lại cẩn thận rút ra một lá bùa vàng đưa cho Dung Mộc.
Dung Mộc hai tay nâng bùa chú lên, bình tĩnh nhìn vài giây: "Thanh Thắng chú, tà khí không thể quấy nhiễu, khí bốn bề thanh tịnh." Nói rồi anh ta lại ngẩng đầu nhìn Đào Khôi: "Chú này là do tổ sư phái Mao Sơn Đào Cảnh sáng tạo ra, bùa này anh vẽ hình dạng đúng tám phần, tinh túy cũng có được ba phần, coi như là thiên phú cực cao."
Đào Khôi trợn mắt há mồm, cẩn thận nhận bùa chú lại, ánh mắt nhìn Dung Mộc có thêm vài phần kính trọng.
"Cũng có nghĩa là dùng bùa chú này thanh tẩy căn nhà một lần thì tất cả nhân khí còn lưu lại, và kể cả chấp niệm cũng không còn nữa sao?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc gật đầu.
Kế Ngỗi: "Hờ."
Vương Tư Địch: "Ý anh là sao?"
Phạm Lam: "Ý là đi chuyến này coi như vô ích rồi."
"Vậy ông bà cố tôi phải làm sao giờ?
"Dựa vào Bạch Huyên bọn họ thôi."
Vương Tư Địch ngẩn người.
"Mấy người nói gì thế?" Đào Khôi hỏi: "Vợ chồng Vương Thư Nhiên không phải đã qua đời rồi sao?"
"Nói ra dài dòng lắm." Phạm Lam nói: "Tóm lại chúng tôi đến ngôi nhà cũ này là để tìm manh mối."
"Manh mối gì?"
"Đại khái chính là... chấp niệm khi còn sống của ông bà cố tôi." Vương Tư Địch nói.
Đào Khôi suy nghĩ một lúc móc ra một cái túi vải nhỏ: "Anh xem cái này có dùng được không?"
Trong túi vải là một cuốn sổ tay bằng da nhựa, đã rất cũ kỹ, các cạnh bìa đều đã vàng đi, trang sách cũng hơi bị mòn.
"Tôi tìm được ở trong ngăn kéo tủ, phía trên có một loại khí tức đặc biệt, hẳn là di vật của Vương Thư Nhiên, vốn định giao cho người nhà họ Vương, bây giờ thôi đưa cho anh cũng được." Đào Khôi nói.
Quyển sổ ghi chép này quả thực rất rất đặc biệt, Phạm Lam nhìn thấy quyển sổ toả ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như ánh sáng đom đóm giữa đêm hè, nhìn vô cùng ấm áp.
Vương Tư Địch lật trang đầu tiên ra xem, hốc mắt thoáng đỏ lên.
Anh ta đóng sổ lại cất vào trong túi.
"Là nhật ký của ông cố." Anh ta nói.
Phạm Lam vốn còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Vương Tư Địch lại không biết phải hỏi gì.
"Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi thiết đàn trước đã..." Đào Khôi nói một nửa, sắc mặt chợt thay đổi.
Dung Mộc đột nhiên đứng dậy, Kế Ngỗi đẩy cửa phòng ra.
Bên ngoài sắc trời tối đen, gió đêm làm thổi tắt ngọn nến trên bàn vuông, ngoài vườn sáng lên hai ngọn đèn màu trắng lắc lư đi vào.
"Tôi biết có gì đó không ổn mà! Đây không phải là cháu trai lớn của chúng ta sao? Nhiều năm không gặp, thiếu chút nữa là không nhận ra rồi. Sao, anh cũng đến cướp đất à?" Cậu năm giơ đèn pin lên chiếu lên mặt Vương Tư Địch.
Vương Tư Địch che mắt. "Không, con đến đây...
Dì tư: "Vương Tư Địch, các anh chỉ là con cháu bên ngoại, lúc ông cố còn sống không thấy các anh đến hiếu thuận, người vừa mới chết liền đến cướp đất, thật sự là không biết xấu hổ."
Cậu năm: "Đào đạo trưởng, ngài cũng qua không phúc hậu rồi, chúng tôi bỏ tiền mời ngài đến trừ tà bắt quỷ, ngài lại cấu kết với người ngoài, điều này không hay cho lắm nhỉ!"
Dì tư: "Nói, mấy người có phải đã làm điều gì xấu xa để mưu đồ tài sản của ông nội tôi không?!"
"Không phải, dì tư, cậu năm, mọi người hiểu lầm rồi, con chỉ trở về xem một chút..." Vương Tư Địch nói: "Phạm Lam, cô cũng giúp tôi giải thích một chút đi."
Phạm Lam không trả lời, cô cũng không rảnh trả lời.
Sự chú ý của cô đang tập trung hết vào bầu trời.
Nơi giao nhau giữa núi non và bầu trời chỉ còn lại một