Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 2: Làm Thần Tiên cũng thật khó khăn
Chương 31: Lại là Vương Tư Địch
***
Tim Phạm Lam đập nhanh như trống bỏi: Không phải giới chú mất đi hiệu lực mà là quỷ khí đã sớm xâm nhập vào trong kết giới. Khi nào?! Ở đâu?!
Đào Khôi ném ra một lá bùa tạo ra từng đống khói đen, nhúm tóc đen kia rít gào vặn vẹo rồi chui xuống đất rồi không thấy đâu nữa.
Cả kết giới bỗng trở nên im lặng.
Đôi mắt Phạm Lam đau đớn, cô nhanh chóng quét quanh bốn phía thế nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường.
Những đám mây hình xoắn ốc khổng lồ trên bầu trời từ từ chuyển động, chúng dường như được mạ một lớp ánh sáng đỏ quỷ quái và lộng lẫy, tựa như một cái bánh răng khổng lồ màu máu đang khuấy động hơi thở giữa trời và đất.
Lông tơ sau lưng Phạm Lam dựng thẳng cả lên, cô gọi điện thoại cho Dung Mộc và Kế Ngỗi nhưng không có kết nối, tín hiệu điện thoại của cô vẫn đầy đủ, hẳn là phía đối phương đã bị mất tín hiệu rồi.
Tình hình của bên phía họ tồi tệ hơn cả bên đây sao?
Luồng khí bắt đầu mờ nhạt rồi biến thành cơn gió, cơn gió lạnh lẽo sắc bén như dao.
Sắc mặt Đào Khôi tái nhợt như tờ giấy, khoé miệng phiếm xanh, mồ hôi hạt nào hạt này bằng hạt đậu lăn từ trên trán xuống.
Phạm Lam: "Đạo trưởng?"
"Không sao." Đào Khôi đặt phất trần trước ngực: "Cẩn thận, có thứ gì đó đang tới."
Anh ta không nói, Phạm Lam cũng nghe được.
Trên con đường thôn truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, bước chân kéo dài như thể có thứ gì đó đang lê bước đi bộ.
Đèn đường mờ nhạt nhấp nháy hai lần rồi tắt.
Gió đêm vặn vẹo mặt đường tái nhợt, ngọn gió thổi qua làm cắt đứt cây phất trần của Đào Khôi.
Một bóng người xuất hiện ở cuối đường, tư thế đi đường của gã rất kỳ quái, đi một bước lại dừng một chút, tạo nên một loại cảm giác cứng ngắc quái dị.
Bàn chân, cơ thể, cánh tay, cổ của gã xuất hiện từng chút một từ bóng tối, cuối cùng khuôn mặt lộ ra.
Làn da xanh trắng, mắt lồi ra, trán phủ đầy một lớp sương trắng.
Đó là Vương Tư Địch!
Thân hình Đào Khôi hơi động, toang tiến lên thì bị Phạm Lam túm lấy.
Cổ tay và cổ chân Vương Tư Địch đang bị một sợi tóc đen cuốn lấy, kéo dài trên mặt đất.
"Anh ta đã bị khống chế." Phạm Lam nói.
Đào Khôi: "Chúng ta phải cứu anh ta."
"Không chỉ có một mình anh ta."
Phạm Lam còn chưa dứt lời thì đã thấy Vương Tư Địch hét lên một tiếng, sau đó hai bóng người nữa từ sau lưng anh ta bước đến, nhìn kỹ thì chính là cậu năm và cô tư của Vương Tư Địch.
Cổ bọn họ vặn vẹo, phát ra tiếng cười khanh khách quái đản, miệng phun ra hàn khí màu xanh đen.
Phạm Lam chợt hiểu ra, trước khi Dung Mộc thiết lập giới chú thì bọn họ đã bị nhập rồi, mà oán khí nồng đậm trên người bọn họ vừa vặn trở thành yểm trợ tốt nhất cho quỷ khí. Bọn họ hô ứng với quỷ khí bên ngoài kết giới hình thành thế trong ứng ngoại hợp.
Đào Khôi đưa tay ném bùa chú ra, nhưng còn chưa tới gần hai con quỷ kia đã thấy Vương Tư Địch đón lấy bùa chú.
Đào Khôi kinh hãi đến thất sắc.
Anh ta niệm quyết, bùa công kích tự động bốc cháy rồi tiêu hủy, Vương Tư Địch không chút thương tích xông qua ánh lửa, rơi xuống đất.
Họ sử dụng Vương Tư Địch làm lá chắn!
Đào Khôi lui về phía sau nửa bước, không dám phát động công kích nữa.
Từng chùm tóc xuyên qua mặt đất tạo thành một bức tường cao hơn hai mét, vây khốn Phạm Lam và Đào Khôi ở bên trong. Cậu năm và dì tư lơ lửng giữa không trung, thế nhưng lại không công kích, dường như đang kiêng kỵ cái gì đó, nhưng mỗi khi Đào Khôi muốn công kích, bọn họ sẽ thao túng Vương Tư Địch đến ngăn cản. Bùa chú của Đào Khôi liền bị phong bế.
Phạm Lam và Đào Khôi đứng dựa lưng vào nhau, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Đào Khôi: "Bây giờ phải làm sao?"
Phạm Lam: "Anh còn có bao nhiêu bùa chú nữa?"
"Năm tấm."
"Ngoại trừ bùa chú, trên người anh còn thứ gì có thể công kích nữa không?"
"Kiếm của tôi cũng có thể."
"Kiếm của anh bị gãy..."
"Dùng phất trần còn có thể chống đỡ một chút." Đào Khôi nói: "Tôi phá ra một con đường sau đó cô hãy chạy trước."
Phạm Lam lắc đầu: "Cứu Vương Tư Địch trước."
Đào Khôi nhìn Phạm Lam một cái.
"Sau đó dùng bùa chú phá một con đường đi ra ngoài!" Phạm Lam nói: "Anh có thể nhìn thấy tóc trên tay chân của Vương Tư Địch không?"
"Có hơi mơ hồ."
"Tốt!"
Phạm Lam cẩn thận bỏ Lang Thanh vào cổ áo, nhìn lên bầu trời.
Đám mây đỏ như máu trong bóng đêm phảng chiếu gương mặt của cậu năm và dì tư làm cho họ càng trở nên dữ tợn.
Phạm Lam: "Này, mấy người biết tôi là ai không?"
Hai con quỷ từ trên cao nhìn xuống, miệng phun ra khí lạnh màu xanh đen, tóc đen bốn phía xoay tròn bay lên hình thành một chiếc trụ rỗng vô cùng lớn, nhìn giống như một cái máy giặt khổng lồ.
Phạm Lam nhướng mày cười.
"Nói ra hù chết ngươi, ta là Bà Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân thành Côn Luân mạch!"
Chân trái của cô hung hăng đạp xuống đất, cả người nhảy lên cao hơn ba mét, vỏ điện thoại di động xẹt qua ánh sáng rực rỡ trong bóng đêm.
"Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh."
Pháp chú màu vàng khổng lồ đột nhiên được mở ra rồi đè lên người hai con quỷ, trong không khí chấn động tạo nên sóng âm khổng lồ, hai con quỷ gào thét thê lương, bên vách dòng xoáy tóc kia nhanh chóng xoay tròn khuấy nát pháp chú.
Phạm Lam: Mẹ ơi! Chiêu tất sát cũng vô dụng?!
Không, cũng không phải vô dụng, tròng mắt hai con quỷ chảy ra máu, lại bay lên cao hơn mấy thước, rõ ràng là có chút kiêng kỵ, nhưng lần này hiệu quả của pháp chú so với lần trước rõ ràng giảm đi rất nhiều.
Chẳng lẽ pháp chú này không áp dụng cho quỷ?
Một giây sau, Vương Tư Địch lại nhào tới, rồi biến thành lá chắn.
Đào Khôi bay người lên, lấy chuôi phất trần làm kiếm hung hăng quét về phía cổ tay và cổ chân của Vương Tư Địch, ánh lửa bốc lên làm đứt sợi tóc kia, Vương Tư Địch rơi từ trên không trung xuống sau đó bị Đào Khôi một tay vớt lấy khiêng lên vai.
Phạm Lam:"Giới Chú...khai!
Kết giới hình tròn bao lấy hai con quỷ, tốc độ của dòng xoáy tóc chậm lại vài phần, bùa chú của Đào Khôi cùng lúc bay ra, tạo thành một động lửa, anh khiêng Vương Tư Địch vọt tới, Phạm Lam liên tục bò vào bên trong, khi quay đầu lại nhìn thì thấy kết giới đã bị quỷ khí ăn mòn rồi nghiền nát, hai con quỷ đuổi theo sát không rời, vô số sợi tóc lăn lộn dưới chân bọn họ giống hệt như sóng biển màu đen.
"Mấy người đi trước đi!" Đào Khôi ném Vương Tư Địch cho Phạm Lam, một mình xông lên.
"Đệt!" Phạm Lam trở tay tạo ra một giới chú bao trùm trên người Vương Tư Địch, cầm điện thoại lên đuổi theo, nhưng đâu còn bóng dáng Đào Khôi nữa.
Hai con quỷ vung tay, đầu ngón tay chúng mọc ra những móng vuốt sắc bén, khóe miệng nứt ra kéo đến bên má, dáng vẻ dường như rất hứng khởi.
Giữa mái tóc đen dày đặc có một bàn tay chợt lóe lên rồi biến mất, đầu ngón tay kẹp nửa lá bùa, bùa chú dấy lên một ánh lửa nhỏ rồi dập tắt. Là bùa chú của Đào Khôi, hắn đã bị nuốt vào trong.
Dệt!
Phạm Lam nổi giận.
"Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh..."
Pháp chú đè lên, hiệu quả lần này càng tệ hơn, pháp chú chỉ kéo dài được mấy giây.
Đầu Phạm Lam đau nhức, giống như bị một con dao cắt não moi óc ra, cô lẳng lặng lui về phía sau vài bước thì nhìn thấy pháp chú chui ra một cái lỗ trên dòng xoáy tóc đen, Đào Khôi bị trói ở bên trong.
Tầm mắt Phạm Lam bắt đầu trở nên mơ hồ, trong lúc đang mơ hồ, cô nghe thấy điện thoại di động vang lên một tiếng nhảy ra một tin nhắn mới.
[Ba pháp chú mới được tạo ra, cấp bậc: pháp chú cao cấp]
[Pháp lực yêu cầu: 500 hộc]
[Bạn là nhà cung cấp mã nguồn, có thể được sử dụng vượt cấp.]
Phạm Lam cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân mới nhớ ra ba pháp chú này là gì, thiếu chút nữa thì hộc máu.
Mấy cái này rõ ràng không phải là pháp chú công kích a!
Quá con mẹ nó, quá lừa Thần rồi!
Dòng xoáy tóc đen kia nhanh chóng thu nhỏ lại, Đào Khôi đang gặp nguy hiểm.
Pháp chú do mình sáng tạo, có quỳ cũng phải thử một lần!
Phạm Lam cố nén cơn đau đầu lại vẽ ra cử chỉ mở khóa ban đầu.
"Cường quốc dân chủ văn minh hài hòa!"
Lục quang từ Pháp Chú trong điện thoại bắn ra chui vào dòng xoáy tóc đen, bao trùm lấy thân thể Đào Khôi.
Đào Khôi mở mắt, ánh mắt loé lên, thân hình phá trận mà ra, phất trần quét ngang, thế như chẻ tre.
Hai con quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết lui ra phía sau, tóc như sóng thần nhào về phía Đào Khôi.
Phạm Lam vung tay hô to: "Tự do bình đẳng, công bằng pháp trị!"
Pháp chú màu vàng hóa thành tấm chắn khổng lồ giữa không trung vững vàng bảo vệ Đào Khôi bên trong, tất cả tóc đen vừa chạm vào lá chắn kia liền hóa thành vô hình.
Cảm giác ù tai dữ dội và đau đớn giống như máy khoan điện chui vào trong màng nhĩ của Phạm Lam khiến cô đau đớn đến nỗi toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy Đào Khôi được Thần chú nhập thân, đại triển thần uy, xoay người vọt tới trước người hai con quỷ.
Hai con quỷ bị đánh nặng nề rơi xuống đất.
"Nữ yêu, cô không sao chứ!" Đào Khôi chạy như điên tới.
"Cẩn thận!" Phạm Lam nhìn thấy phía sau anh ta có một sợi tóc đen uốn cong thành một hình quái dị trên không trung, lao về phía Vương Tư Địch: "Bên kia!"
Phản ứng của Đào Khôi rất nhanh nhẹn, cơ hồ là chỉ trong trong nháy mắt đã xông về phía Vương Tư Địch, nhưng mà đã muộn rồi, sợi tóc kia ngưng tụ thành một sợi dây thừng quấn quanh người Vương Tư Địch, trong nháy mắt dung