Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 62: Người nhà
***
Phạm Lam ngồi trên Tường Vân thở phì phì, đầu óc ù ù.
Dung Mộc hai mắt ngây dại, giống như hồn lìa khỏi xác: "Một tháng hai vạn hộc không còn nữa... hết rồi...hết rồi ..."
Mặt Kế Ngỗi đen như đáy nồi: "Thâm hụt thâm hụt thâm hụt..."
Cơ Đan uống coca, thỉnh thoảng liếc Phạm Lam một cái, miệng phát ra âm thanh phụt phụt.
Phạm Lam: "Muốn cười thì cười đi!"
Cơ Đan: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Quân tử không ăn của bố thí! Không phải là hai vạn hộc pháp lực thôi sao, tôi vài phút là kiếm được rồi!" Phạm Lam tức giận mở ứng dụng Thiên Đình Thần Tín, vào giao diện sáng tạo mã nguồn pháp chú: "Ta không tin là không làm được!"
"Có khí phách! Ngưỡng mộ ngưỡng mộ!" Cơ Đan giơ ngón tay cái lên.
Dung Mộc: "Thật sự có thể kiếm lại sao?"
Kế Ngỗi: "Hờ hờ."
"Chuyện nhỏ như con thỏ."
Phạm Lam nhập vài ý tưởng mã nguồn, nộp lên.
Mặc dù hành động của Phạm Lam rất phóng khoáng, nhưng trên thực tế trái tim cô đang rỉ máu. Cô rất hối hận, rất hối hận, thậm chí còn muốn thêm đằng sau mấy "lời cay nghiệt" vừa một chuỗi meme đầu chó.
[Bạn tổng cộng gửi 5 mã nguồn sáng tạo, kiểm toán phải khấu trừ 100 hộc pháp lực]
[Có xác định không]
Phạm Lam ấn [OK]
[6 ý tưởng mã nguồn đã được gửi thành công, cảm ơn bạn đã hỗ trợ cho công việc của Văn phòng Nghiên cứu và Phát triển Công nghệ Tam Giới, xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi phản hồi từ kiểm toán.]
Chờ đã, vì sao lại là 6?
Phạm Lam mở hồ sơ mới nộp ra, phát hiện ý tưởng mã nguồn thứ 6 của cô là... Một chuỗi meme đầu chó.
Phạm Lam: "..."
Chờ đã!
Cái này có thể rút lại không?!
Đừng mà, aaaaaaaaa!
[Rút đơn thất bại]
[Xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi quá trình xem xét trả lời]
Phạm Lam: "..."
Ông nội nó!
"Cô bị ngốc à?" Ly Trạch ngồi xuống trước chân Phạm Lam, hai lỗ tai mềm mại không được tự nhiên xoay tới xoay lui: "Pháp lực người khác đưa tới, không lấy thì phí."
Phạm Lam chú ý đến, rằng cậu ta là đang nói "người khác".
Phạm Lam mỉm cười.
Ly Trạch hừ một tiếng nhảy lên đùi Phạm Lam, xoay bụng lên trời ngủ thiếp đi.
Phạm Lam hơi kinh ngạc. Ngoại trừ Dung Mộc, Ly Trạch không hề ngủ trên người bất luận người nào, chứ đừng nói là dùng tư thế không chút phòng bị như thế này.
Cô nhìn thoáng qua Dung Mộc.
Biểu cảm của Dung Mộc dường như có hơi mất mát, Kế Ngỗi trợn trắng mắt.
Phạm Lam vui vẻ sờ lông bụng Ly Trạch.
Cảm giác thật tuyệt vời.
*
Phạm Lam cảm thấy quyết định bọn họ đến biệt thự Cơ Đan là cực kỳ chính xác, tuy rằng biệt thự này nằm ở ngoại ô Ma Đô, không hoa lệ như khách sạn Hồ tộc cung cấp, nhưng đúng như Kế Ngỗi nói, rất thoải mái.
Từ phong cách kiến trúc bên ngoài mà nói thì biệt thự này ước chừng đã được xây dựng hơn một trăm năm, còn bên trong hẳn là mấy năm gần đây mới được tân trang lại, tinh xảo, thuận tiện, hơn nữa rất thoải mái.
Phòng ngủ của Phạm Lam nằm ở phía tây tầng trên cùng, giường đôi 1m8 mềm mại, ga trải giường màu xanh lá cây, rèm cửa lụa màu trắng. Vào buổi tối, nhìn ra từ cửa sổ, bạn có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn mờ ảo hệt như trong câu chuyện cổ tích. Dưới cửa sổ là bãi đỗ mây của Cơ Đan, trong sáu đám Tường Vân, 007 là khiêm tốn nhất, đại đa số thời gian nó đều chỉ ngủ ở góc. Mỗi khi Cơ Đan ra ngoài làm việc, Kế Ngỗi sẽ khởi động những đám Tường Vân khác, sau đó trộm khói mây của chúng nó đắp lên người 007.
(Anh Ngỗi, liêm sĩ đâu anh ơi, hahaha)
Vốn tưởng rằng Hồ tộc còn tới tìm Ly Trạch để gây phiền toái, nhưng phái đổi mới và phái truyền thừa lại giống như đã thương lượng với nhau, tất cả đều mai danh ẩn tích. Việc điều tra lư hương Tam Đàn cũng không còn nữa.
Phạm Lam có dự cảm, chuyện lư hương Tam Đàn, chỉ sợ không chỉ là vấn đề hàng giả mà thôi.
Cô cũng không thể nói được loại dự cảm này rốt cuộc là đến từ đâu, ước chừng... là bởi vì giấc mộng của cô.
Sau khi đi tới Ma Đô, có thể bởi vì độ cao quá thấp, oxy quá mức sung túc, Phạm Lam xuất hiện triệu chứng "say oxy", hận không thể mỗi ngày mười tiếng đồng hồ đều nằm lăn ra trên giường để ngủ, thỉnh thoảng tỉnh táo, thỉnh thoảng lại mê man, tựa như trên đầu bị ụp một cái nồi.
Kết quả trực tiếp là giấc mơ của Phạm Lam ngày càng nhiều.
Trong đó đại đa số đều là những giấc mơ bình thường, không hề có logic, rối tung rối mù, sau khi tỉnh lại vài phút sẽ quên sạch sẽ tất cả.
Ngoài ra, còn có một loại giấc mơ khác Phạm Lam gọi là "giấc mộng tiên tri."
Cũng không phải nói loại giấc mơ này thật sự có tác dụng tiên tri, mà là... những giấc mơ này lại có liên hệ đến miếu Thổ Địa khu Thanh Long, nhất là có mối liên hệ chặt chẽ với Dung Mộc.
Không sai, nhân vật xuất hiện nhiều nhất trong giấc mơ của Phạm Lam chính là Dung Mộc.
Phạm Lam cảm thấy chuyện này hơi khó mở miệng, tuy rằng trong mơ cô vẫn an phận thủ thường, chưa từng làm qua hành vi bất hòa, không nên hay không thích hợp gì, nhưng sau mỗi lần tỉnh dậy, khi đối mặt với khuôn mặt thuần khiết vô tội của Dung Mộc trong hiện thực, cô luôn có loại cảm giác tội lỗi đến khó hiểu.
Cô không dám kể chuyện này với Dung Mộc.
Cô không có mặt mũi để nói.
Nhưng lần này thì khác.
Phạm Lam nằm trong chăn, nhìn thẳng lên trần nhà.
Cô vừa thức dậy từ giấc mơ của mình, mồ hôi đầm đìa.
Trong mơ, cô lại gặp Dung Mộc.
Anh ta đứng ở dưới bầu trời đầy sao, dưới chân là sóng biển đen kịt, gió biển thổi trường bào của anh ta phấp phới.
Ánh mắt Dung Mộc như điện, nhìn sâu vào trong biển.
Đột nhiên, bốn con cự long phá sóng bay lên, gào thét xoay quanh bầu trời đêm, vảy rồng bong tróc từng mảnh từng mảnh, mang theo màu máu đỏ tươi, cuối cùng, con rồng khổng lồ móng vảy đều lóc ra hết, nặng nề rơi vào trong biển sóng đen.
Mặt biển nổi lên một cơn lốc xoáy, bao vây Dung Mộc vào bên trong.
Áo Dung Mộc bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ, thân thể anh ta tỏa ra thần quang màu băng lam chói mắt, cột sáng xuyên qua trời đất, tựa như tiếng rên rỉ cuối cùng trong ở trong đất trời.
Sau đó, cô tỉnh giấc.
Phạm Lam cảm thấy giấc mơ này không được may mắn lắm.
Cô mặc quần áo, rửa mặt rồi đi xuống cầu thang.
Trong phòng khách lầu một, Kế Ngỗi đang ăn sáng, Ly Trạch nằm phơi nắng, Dung Mộc ngồi ở cửa sổ đọc sách.
Chiếc áo sơ mi lớn của anh ta trắng như mây, đầu ngón tay áo lộ ra lóe lên ánh sáng mê hoặc lòng người, mỗi lần anh lật trang sách, trái tim Phạm Lam liền ngừng đập nửa nhịp.
"Món Tây nhà Cơ Đan tôi thật sự ăn không quen." Kế Ngỗi dùng dĩa bôi một lớp sữa thật dày lên bánh mì: "Bánh kếp trái cây vẫn hợp khẩu vị hơn."
"Khi nào chúng ta trở về Xuân Thành?" Phạm Lam ngồi ở trước bàn hỏi: "Có tin tức gì của lư hương Tam Đàn không?"
"Cửu Hạ nói không có tin tức gì cả, Phi Tần nói còn đang điều tra." Kế Ngỗi nói: "Phi Tần còn đưa cái này tới."
Anh ta ném một quyển trục màu vàng ra, trên mặt viết mấy chữ lạ Phạm Lam không biết, rất giống với chữ viết trong quyển trục mà cô thấy ở Thanh Khâu Cảnh lúc trước.
Phạm Lam: "Cái gì vậy?"
"Ngày hoàng đạo cung nghênh Ly Trạch hồi tộc."
"Gì cơ?"
Phi Tần nói, đợi Ly Trạch chính thức trở về Hồ tộc, ông ta chắc chắn sẽ giúp chúng ta điều tra lư hương Tam Đàn."
"Sao, uy hiếp chúng ta hả?"
Kế Ngỗi cắm một miếng đậu phụ: "Mộc ca, cứ như vậy mãi cũng không phải là cách, chúng ta điều tra theo hướng khác đi."
Dung Mộc khép sách lại, đứng lên, đi về phía khu vườn nhỏ: "Phạm Lam, Dung Mộc nói chuyện riêng với cô."
Lông tơ sau lưng Phạm Lam dựng đứng lên.
Dung Mộc muốn nói gì với cô đây?
Là ánh mắt cô nhìn Dung Mộc hôm nay quá lộ liễu rồi sao?
Là chuyện cô thường xuyên mơ thấy Dung Mộc bại lộ rồi?
Hay là cả hai?
Phạm Lam cẩn thận quan sát biểu cảm của Dung Mộc.
Dưới bóng cây trong vườn, sườn mặt anh ta giống như một khối ngọc xinh đẹp ôn nhuận, trong suốt mà ôn nhu.
Dừng lại, dừng lại!
Khống chế ánh mắt mày đi Phạm Lam!
Phạm Lam dùng sức vỗ vỗ ót.
Dung Mộc xoay người, đối diện với Phạm Lam.
"Dung mỗ định làm người giám hộ Ly Trạch, muốn hỏi ý kiến của cô."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Hả hả hả?!"
"Dung mỗ cảm thấy, Hồ tộc của bây giờ không giúp ích cho sự trưởng thành của Ly Trạch. Cho, cho nên..." Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to, dường như có hơi ngượng ngùng: "Cô... có đồng ý không?"
Da đầu Phạm Lam nứt ra.
"Vì, vì sao lại hỏi tôi? Chuyện này, chuyện này tôi tôi tôi tôi..."
Yết hầu Dung Mộc hơi giật giật, ánh mặt trời sáng sớm vừa vặn rơi vào trong đôi mắt của anh ta, trong sáng rực rỡ.
Anh ta nói: "Cô là bà Thổ Địa của tôi."
[Cô là bà