Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 63: Gặp offline Thiên Duyên thánh nữ
***
Trong phòng khách biệt thự, Cơ Đan vẻ mặt hả hê khi người gặp họa.
"Lão Kế đi gặp offline với thánh nữ kia thật hả?" Anh ta hỏi.
Dung Mộc, Phạm Lam và Ly Trạch gật đầu, Kế Ngỗi buồn bực ngồi đó không lên tiếng.
"Ha ha ha ha ha ha... khụ khụ." Cơ Đan ngửa đầu cười to, thiếu chút nữa thì bị nước miếng sặc chết.
Phạm Lam: "Anh ta làm gì mà cười ghê thế."
Dung Mộc: "Trước đây A Ngỗi... Từng trải qua một khoảng thời gian... Về sau, đối với phái nữ có hơi..."
Ly Trạch: "Sợ gái?"
"Khụ...khụ đó là... kính nhi viễn chi."(*)
(*)kính nhi viễn chi: biểu thị tôn kính nhưng không muốn đến gần.
"Chờ đã, Kế Ngỗi thường xuyên." Phạm Lam chỉ chỉ vào mình: "Túm cổ áo tôi quăng tới quăng lui."
Ánh mắt Dung Mộc tránh đi: "Vậy hẳn là bởi vì... "
Ly Trạch: "Không coi cô là con gái."
Phạm Lam: "..."
Hờ hờ.
Kế Ngỗi cuối cũng buồn bực phục hồi lại tinh thần: "Đổi người."
"Này, phải mất 500 hộc để đổi lấy cơ hội này đấy, đừng có lãng phí." Phạm Lam nói: "Nếu không bạn đã hoàn trả 500 hộc đi?"
Kế Ngỗi: "..."
Dung Mộc: "A Ngỗi, việc này... ấm ức cho anh rồi."
Ly Trạch: "Chỉ là đi gặp một người bạn trên mạng thôi, cũng đâu phải bán thân."
Cơ Đan: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Kế Ngỗi hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Đan, nửa tiếng cười sau của Cơ Đan bị kẹt lại ở trong cổ họng, biến thành một tiếng "Phụt~"
"Tôi không biết nói trò chuyện với người khác, không tra được manh mối gì đâu." Kế Ngỗi nói.
"Không biết trò chuyện cũng không sao, có tôi đây nè." Cơ Đan ôm bả vai Kế Ngỗi: "Đến lúc đó làm một cái tai nghe tàng hình, tôi ở hậu trường chỉ đạo, dựa vào tài ăn nói của Cơ Đan tôi cộng thêm giá trị nhan sắc của anh, yên tâm đi."
Kế Ngỗi: "Hơ hơ."
"Nào nào nào, chúng ta hãy tập luyện trước một chút đi, trước hết, phải thật galant, lịch sự, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng nhất ... bla bla bla..."
Phạm Lam đến gần Dung Mộc: "Kế Ngỗi từng gặp chuyện gì trước kia thế?"
Dung Mộc nhanh chóng chớp chớp lông mi: "Cái, cái này....Dung mỗ không tiện nói...."
Ly Trạch nhảy lên đùi Dung Mộc, ngửa bụng ra, bốn chân chỏng lên trời: "Nói đi nói đi~"
Dung Mộc nhảy bật lên, chạy trốn.
Ly Trạch ùng ục lăn xuống đất.
"Cậu đoán là có chuyện gì?" Phạm Lam hỏi.
"Tôi nhìn cái tướng mạo của Kế Ngỗi thí tám phần là..." Ly Trạch liếc phạm Lam một cái: "Đi đi đi, trẻ vị thành niên như cô, đừng có cái gì cũng hỏi thăm như thế."
Phạm Lam: "..."
Cậu mới chưa thành niên ấy!
*
20 tiếng sau.
Phạm Lam cảm thấy cô không chỉ trưởng thành mà còn có xu hướng "mẹ" hóa.
"Chúng tôi long trọng mời...." Cơ Đan huơ tay thành tư thế mời: "Côn Luân mạch Phủ Xuân Thành khu Thanh Long, Trù Thần đại nhân, Kế Ngỗi lên sân khấu!"
Cuốn "Lý luận tư bản" trong tay Dung Mộc rớt xuống, Ly Trạch xoay người đứng dậy.
Phạm Lam bị sốc.
Nói thật, cô đã vào nghề được gần tám tháng, ngoại trừ thấy Kế Ngỗi mặc đồng phục shipper ra thì chưa từng thấy Kế Ngỗi mặc quần áo khác. Cho dù giá trị nhan sắc của Kế Ngỗi cũng không tệ lắm, nhưng dưới bộ quần áo màu vàng giống như trứng gà kia thì thẩm mỹ khó tránh bị mệt mỏi quá độ.
Bây giờ anh ta mặc quần màu cà ri giản dị, giày da dê thoải mái, áo thun trắng bên trong, bên ngoài khoác âu phục giản dị, mãi tóc tùy tiện gãi gãi, lộ ra vầng trán... kỳ thật chính là trang phục của nhân viên văn phòng bình thường, nhưng mà, đặt ở trên người Kế Ngỗi, thì lại là minh châu bám bụi lâu ngày đột nhiên bị gột rửa, hiệu quả tỏa sáng cả đất trời.
Kế Ngỗi nhíu chặt mày, giống như trên người có mấy trăm con sâu bướm đang bò, vô cùng không được tự nhiên, ánh mặt trời từ trên cao đánh vào chiếu vào gương mặt anh ta, càng làm lộ ra vẻ môi hồng răng trắng, phối hợp với biểu cảm bối rối như vậy, đột nhiên làm cho Phạm Lam nảy sinh ra một loại "Lo lắng của bà mẹ".
Thả Trù Thần xinh đẹp như vậy đi ra ngoài sẽ không bị đám sài lang hổ báo nuốt mất đó chứ.
"Chúng ta xuất phát thôi." Cơ Đan đẩy Kế Ngỗi ra cửa, nhướng mi: "Các đồng chí, chờ tin chiến thắng của chúng tôi nhé."
Kế Ngỗi rời đi, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh.
Lông toàn thân Ly Trạch cứng lại, tay Dung Mộc lật trang sách dừng lại, ngón tay Phạm Lam lướt Weibo bất động.
Một giây sau, Ly Trạch nhảy lên vai Dung Mộc, Dung Mộc xông ra cửa, Phạm Lam theo sát phía sau. Ngoài cửa, Tường Vân của Cơ Đan đã bay không còn thấy bóng dáng nữa.
Phạm Lam gọi điện thoại cho Ất Nhĩ: "Gửi địa chỉ quán cà phê đó chó tôi... Đệt, Dung Mộc anh dừng tay lại cho tôi!" Phạm Lam vội vàng nhảy lên Tường Vân 007, đặt mông xuống hất Dung Mộc lui đằng sau, rồi cắm điện thoại vào.
007 bay lên trời, Dung Mộc gắt gao túm lấy lỗ tai Ly Trạch.
[Ma Đô Huyền Vũ quận Hoàng Bạch 78,9 độ, quán cà phê Göring, GPS chỉ tuyến đường nhanh nhất.]
Phạm Lam hai tay túm lấy đầu mây xoay, bình tĩnh lắc đuôi một cái, khói mây xẹt ra một tạo hình xinh đẹp trên không trung
"Cô có bằng lái xe hay không!" Ly Trạch hét lớn.
Phạm Lam: "Sang năm sẽ đi thi."
Dung Mộc: "A a a a a."
Ly Trạch: "Cứu mạng!"
10 phút sau, Tường Vân 007 đến đích. Phạm Lam dừng Tường Vân ở độ cao năm mét, tung người nhảy xuống.
Lông của Ly Trạch xù lên giống như bị pháo nổ, mặt Dung Mộc trắng bệch.
Phạm Lam tỏ vẻ khinh bỉ.
Quán cà phê Göring là chuỗi cửa toàn quốc, đi theo phong cách cổ điển, tất cả những địa điểm đều rất hẻo lánh, quán trước mắt nằm trong một con hẻm nhỏ, xung quanh hầu như không có cửa hàng nào khác. Bức tường bên ngoài màu đỏ thẫm bò đầy dây leo màu xanh biếc, nếu không phải cở ửa đậu một hàng xe cao cấp, quả thực giống như một căn nhà bỏ hoang.
Nhưng điều kỳ diệu là cửa hàng này được đánh giá rất cao trên mạng, thậm chí còn phải đặt phòng vào cuối tuần, các bình luận đều là những lời khen ngợi như "độc lập di sản", "không giống ai", "vẻ đẹp cô đơn", "linh hồn cô đơn được an ủi".
Phạm Lam đẩy cửa quán cà phê ra, lập tức có bồi bàn dáng người cao ngất nghênh đón.
"Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, cửa hàng của chúng tôi không thể mang thú cưng vào." Bồi bàn nói.
Dung Mộc chớp mắt: "Cậu ta không phải sủng vật."
Mặt bồi bàn đỏ bừng, nhưng không bị sắc đẹp làm lay động vẫn rất kiên trì giữ chức vụ: "Tiên sinh, thật sự không thể."
"Đây là thú nhồi bông." Phạm Lam túm lấy Ly Trạch lắc lắc.
Ly Trạch vô cùng phối hợp, tay chân mềm nhũn, hai mắt đờ đẫn, nghiễm nhiên trở thành một con gấu nhồi bông lỡ lớn
Bồi bàn: "Xin lỗi, đồ chơi này nhìn giống thật quá, mời hai vị vào."
Ly Trạch hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Lam một cái.
Vị trí bồi bàn sắp xếp vô cùng phù hợp với yêu cầu của Phạm Lam, góc, bí mật, phía trước còn có một cây Phát Tài cao lớn làm vật che chắn, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí dễ thấy nhất gần cửa sổ.
Nói dễ thấy, cũng không phải bởi vì vị đặc biệt gì, chỉ là vì Kế Ngỗi đang ngồi đó.
Trước mặt anh bày một tách cà phê, mùi thơm thoang thoảng bốc lên trên gương mặt như tranh vẽ, đẩy độ cao cấp của cả quán cà phê lên tám ngàn năm.
Bàn bên cạnh, bàn trước bàn sau, thậm chí cả khách trong quán cà phê đều đang lặng lẽ nhìn trộm, còn có người chụp lén anh ta.
Nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ, Phạm Lam thật sự rất muốn ném mấy giới chú ra ngoài.
Cơ Đan ngồi bàn bên cạnh cách Kế Ngỗi ba cái bàn, làm bộ làm bộ đưa tờ lên báo đọc... đã lại còn là "Nhật báo pháp trị".
Phạm Lam: "..."
Tên này có phải coi phim gián điệp nhiều quá rồi không? Bây giờ ai còn đọc báo, như thế không phải càng dễ bị nhận ra hơn sao.
Trạng thái Kế Ngỗi thoạt nhìn cũng được, đang ngồi phơi nắng, mắt hé một nửa, dường như sắp ngủ thiếp đi. Dung Mộc thì thoạt nhìn cũng không tốt lắm, thân thể anh ta nghiêng về phía trước, cầm chén nước thật cẩn thận quan sát từ khe hở của cây Phát Tài, cứ qua hai ba giây lại uống một ngụm nước.
Phạm Lam cảm thấy, trạng thái hiện tại của Dung Mộc tựa như... bạn nhỏ lần đầu tiên một mình ra ngoài, giống như người cha già đi theo sau mông đứa con trai nhỏ.
(Ờ, chị so sánh ngon lắm bè, chị là mẹ ảnh là ba, haha)
"Anh không cần căng thẳng như thế đâu." Phạm Lam nói: "Kế Ngỗi đã tám ngàn tuổi, cũng đâu phải trẻ vị thành niên."
Dung Mộc nhìn chằm chằm Kế Ngỗi, dường như căn bản không nghe thấy Phạm Lam nói gì.
Phạm Lam: "..."
"Tới rồi!" Ly Trạch dựng thẳng lỗ tai lên nói.
Cửa quán cà phê rung chuông rồi mở ra, một người phụ nữ đội mũ chống nắng, mặc váy dài đi vào.
Cô nhìn xung quanh, cởi mũ ra, để lộ ra một gương mặt trẻ trung, ngũ quan đoan chính, trang điểm tinh xảo, ước chừng có cùng nhan sắc với những cô người mẫu tuyến mười tám. Không có bộ lọc filter siêu mạnh của tiktok, ngay từ cái nhìn đầu tiên Phạm Lam thậm chí còn không dám xác định có phải là người thật hay không.
"Chính là cô ta, tôi ngửi được mùi hương Tam Đàn." Ly Trạch nói.
"Có một vị tên là Kế tiên sinh đã đặt chỗ, ngồi ở bàn nào vậy?" Thánh nữ hỏi.
Bồi bàn giống như ngây dại, ngơ ngác nhìn thánh nữ vài giây mới phản ứng lại, đỏ mặt dẫn cô đi tới trước bàn Kế Ngỗi.
Phạm Lam nhìn thấy Cơ Đan vùi đầu ở phía sau tờ báo không biết thì thầm cái gì, Kế Ngỗi chậm rãi đứng lên, gật gật đầu với vị thánh nữ kia.
Chiếc mũ trong tay thánh nữ bị rơi xuống. Cô ta dường như có hơi choáng váng.
Ly Trạch: "Trên người cô ngoại trừ mùi hương Tam