Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 66: Đơn xin di dời hộ tịch
***
"Tiểu Bành, cuối cùng con cũng tỉnh táo..." Mẹ Đinh Bành vừa bước vào cửa đã bị Kế Ngỗi túm lấy cổ áo ném ra ngoài.
Dung Mộc: "Giới Chú...Khai."
Kết giới trong suốt bao trùm cả phòng ngủ, trên đỉnh đầu Đinh Bành hơi chấn động, anh ta ngửa đầu nhìn qua, dường như đang cảm thấy nghi hoặc.
"Các người làm gì thế hả?" Anh ta hỏi.
Dung Mộc và Kế Ngỗi đều không trả lời, chỉ đồng thời nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Các người muốn làm gì?"
Kế Ngỗi: "Ngày hôm qua Dung Đao mất khống chế, pháp lực tiêu hao quá độ, còn nửa tháng nữa mới phát bổng lộc."
Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to, cười đến ôn nhu vô tội.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Chẳng lẽ các người tính để cho tôi làm tiên phong?"
"Chăn của cô chỉ cần 50 hộc thôi, rẻ."
Dung Mộc: "Chất lượt qua giá trị thực."
Ly Trạch: "Đúng vậy, cố lên!"
Cổ Đạo Lâm: "Các người rốt cuộc đang nói gì vậy?"
Phạm Lam phẫn nộ, Phạm Lam bực bội, Phạm Lam ngửa mặt lên trời thét dài, gọi pháp khí bản mệnh ra.
"Võ Triệu Chú...Khai!"
Chiếc chăn san hô hình chú lợn nhỏ Peppa màu hồng nhảy ra khỏi màn hình điện thoại, vặn vẹo nhào về phía Đinh Bành.
Đinh Bành như vừa tỉnh mộng hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành một làn khói đen, thảm san hô nhào vào không trung. Giây tiếp theo, anh ta giống như con thằn lằn bám trên nóc nhà: "Túy" hình tam giác vững vàng treo trên đỉnh đầu, giống như dấu hiệu của các NPC trong trò chơi.
"Tôi nhớ rồi, anh là cái tên yêu đạo kia!" Anh ta chỉ vào Cổ Đạo Lâm rống to.
Cổ Đạo Lâm: "Ấy ấy ấy ấy?"
Phạm Lam: "Nè nè nè, không đúng?"
Theo kinh nghiệm của cô, những người bị Túy quấn thân thì hơn nữa đều sẽ mất ý thức bản thân, dấu hiệu rõ ràng nhất là đồng tử chuyển sang tinh thể thủy tinh màu đen. Nhưng Đinh Bành lại hoàn toàn khác. Đồng tử anh ta sáng ngời, ý thức tỉnh táo, thậm chí còn nhớ rõ cả Cổ Đạo Lâm.
"Là hình thái trung gian giữa Túy và Yểm." Kế Ngỗi nói.
Phạm Lam: "Mau mau mau, Dung Đao!"
Kế Ngỗi không thèm liếc mắt đến Phạm Lam, đột nhiên níu Cổ Đạo Lâm lại, lắc lắc về phía Đinh Bành.
"Ở đây."
Cổ Đạo Lâm ngớ người, Phạm Lam cũng ngớ người theo.
Đinh Bành thoáng cái vọt tới, phía sau bốc lên khói đen cuồn cuộn giống xe chạy bằng dầu.
Kế Ngỗi xách Cổ Đạo Lâm lên, đạp lên vách tường chạy như điên, tiếng kêu thảm thiết của Cổ Đạo Lâm làm chấn động cả kết giới.
Đừng nói chứ cái chiêu này thật sự có tác dụng rất tốt. Đinh Bành hoàn toàn không để ý đến Phạm Lam, đuổi theo phía sau Cổ Đạo Lâm không rời, tuyến đường của Kế Ngỗi đi vô cùng cố định, Đinh Bành đuổi theo cũng vô cùng cố định, đó chính là chạy vòng quanh phòng.
Phạm Lam dở khóc dở cười, tấm thảm san hô điều khiển từ xa chuẩn xác chắn ở trên đường đi của Đinh Bành, chợt nghe két một tiếng, Đinh Bành và Túy đập vào trong ngực chú heo Peppa.
Thảm san hô biến thành một quả cầu bao bọc lấy họ, bên trong truyền ra kêu la thảm thiết của Đinh Bành, năm ngón tay Phạm Lam nắm chặt, tiếng thét chói tai ngừng lại.
"Ding" điện thoại của cô nhảy ra một tin nhắn.
[Thông báo: Pháp lực trên pháp khí tiêu hao 5 hộc]
Phạm Lam ngẩn ra, không đợi cô kịp phản ứng thì tấm thảm san hô lại mở ra, Đinh Bành trượt ra, nằm dài trên mặt đất.
Thảm san hô chui lại vào trong điện thoại, Phạm Lam dường như nghe thấy âm thanh "nôn ọe"... Cô cũng không biết đó rốt cuộc đó là âm thanh của thảm san hô hay âm thanh là Cổ Đạo Lâm bên cạnh.
Từng luồng khí đen rít gào tràn ra từ da của Đinh Bành, trạng thái của những luồng khí này rất kỳ quái, có loại cảm giác hạt đặc biệt.
Nồng độ PM2.5 quá cao sao? Phạm Lam nghĩ.
Phạm Lam: "Dung Mộc, anh đến xem thử đi."
Nhưng Dung Mộc lại ôm Ly Trạch đi đến bên cửa sổ, một Thần một hồ ly đang cùng nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của Đinh Bành.
Trên bàn làm việc có một máy tính xách tay, hai bộ sạc, một chồng giấy A4, trên đó vẽ một lá bùa gần giống như ngoài cửa, một tách cà phê, một vài cây bút chì màu đỏ, và một chai xịt dưỡng ẩm.
"Bình này có mùi lạ." Ly Trạch chỉ vào bình xịt nói.
Dung Mộc cầm lấy bình xịt lắc lắc.
Đinh Bành đang hôn mê đột nhiên mở mắt, giống như cương thi bắn người lên, nhưng lại bị Kế Ngỗi tát một cái đè trở về.
"Phạm Lam, cô xem cái này thứ." Dung Mộc đưa cho Phạm Lam cái bình xịt.
Phạm Lam lắc lắc chiếc bình, bên trong có màu tím nhạt, chỉ còn lại cao chưa tới 1cm. Phạm Lam không ngửi thấy mùi lạ mà Ly Trạch nói, nhưng cô phát hiện bề mặt của chiếc bình có một loại ánh sáng lấp lánh kỳ lạ, kết cấu rất giống với thủy ngân.
Phạm Lam: "Anh chưa từng thấy nó sao?"
Dung Mộc lắc đầu.
Phạm Lam cảm thấy chuyện này có hơi phiền toái.
Dung Mộc là lão già sống tám vạn năm, nếu nói về kiến thức rộng rãi, thì anh ta đứng thứ hai không ai dám đứng nhất.
Anh ta cũng không biết là gì thì chỉ e vật này không được tốt lắm.
"Cái cái cái gì thế?" Cổ Đạo Lâm kêu to.
Khí đen xung quanh giống như từng sợi dây cỏ mỏng quấn lấy cổ tay và cổ chân của anh ta, thậm chí còn không ngừng leo lên trên.
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi và Ly Trạch ngồi xổm xung quanh anh ta.
Dung Mộc: "Đây hẳn là oán khí vô chủ."
Cổ Đạo Lâm: "Cái gì cái gì?!"
Phạm Lam: "Xuất phát từ năng lượng tiêu cực của những cảm xúc lo âu, bi thương, buồn bực, phẫn nộ của con người, không nhắm vào nhân tộc và yêu tộc cụ thể, bình thường lang thang trong trời đất, phần lớn là vô hại, theo thời gian sẽ tự động thanh lọc rồi biến mất."
Cổ Đạo Lâm: "Các người xác định thứ này vô hại sao? Mấy thứ này hình như nhắm vào tôi đó!"
Ly Trạch: "Wow, thú vị!"
Cổ Đạo Lâm: "Bà Phạm Lam, dùng con lợn Peppa của bà quấn chúng lại đi!"
"Không cần phiền toái như vậy" Kế Ngỗi đột nhiên túm lấy một nắm lông của Ly Trạch. Ly Trạch kinh hãi, phun ra một ngọn lửa hồ ly, vừa hay phun trúng "oán khí vô chủ"... sau đó oán khí kia biến mất.
Phạm Lam: "Wow, thế này cũng được sao?"
Cổ Đạo Lâm: "A a a, nóng quá!"
Dung Mộc đỡ trán.
Kế Ngỗi giống như phát hiện ra thứ đồ chơi mới, cầm Ly Trạch lên như vòi chữa cháy, phun vào oán khí khắp phòng, Ly Trạch vừa mới bắt đầu còn ý đồ chống cự, nhưng khi phát hiện lông trên lưng đã bị hói đi một nhúm, cậu ta lập tức buông thả, toàn lực phối hợp.
Trong vòng chưa đầy ba phút, tất cả các oán khí đều sạch sẽ.
Cổ Đạo Lâm mặt bị hun thành than lửa đen xì, trên má hai hàng nước mắt không ngừng chảy.
Không còn "oán khí vô chủ" bao lấy, Đinh Bành giống như biến thành một con người khác.
Anh ta gầy đến da bọc xương, mặt mày xanh lét, Phạm Lam lật mí mắt của anh ta ra xem, phát hiện trên nhãn cầu của anh ta có một lớp màng trắng, giống như bị đục thủy tinh thể.
Phạm Lam: "Bao lâu rồi anh ta chưa ăn cơm?"
Kế Ngỗi: "Lại là một người bị suy dinh dưỡng nặng."
"Kế Ngỗi, đưa anh ta đến bệnh viện trung ương Tam Giới." Dung Mộc đứng lên nói: "Phạm Lam, theo Dung mỗ đến cục nghiên cứu kỹ thuật Tam Giới một chuyến."
*
Phạm Lam cảm thấy đây không phải là một ý hay, dù sao cách đây không lâu cô mới từ chối lời mời nhảy việc từ Cao Lộ.
"Xã công đại nhân, hay là anh đi một mình đi, tôi đi không thích hợp lắm." Phạm Lam nói.
Dung Mộc nhìn đám Tường Vân 007 bên chân, rồi lại dùng ánh mắt trông mong nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam thở dài, nhắn tin cho Kế Ngỗi.
[Lam lười biếng]: Khi nào anh mới trở về?
[Trù Thần]: Tình hình không ổn, tạm thời không thể quay về được.
Bỏ đi, đi thì đi.
Lỡ như Dung Mộc bị lạc đường, thì chẳng phải càng không tốt hay sao.
Phạm Lam thiết lập GPS, cắm điện thoại vào đầu mây, nhìn Ly Trạch đang nằm sấp trên mặt đất liếm lông.
"Tam Thập Trọng Thiên, cậu muốn đi chơi không?"
"Mua một bình thuốc mọc lông cho Yêu tộc về." Ly Trạch nói.
Tường Vân đột nhiên bay lên trời, Phạm Lam chỉ cảm thấy quần áo căng ra, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Dung Mộc đang gắt gao túm lấy vạt áo cô, đôi mắt của anh ta đen đến dọa người.
Phạm Lam mỉm cười: "Ngồi yên một chút."
Dung Mộc: "A a a a a!"
Tường Vân bay thẳng lên trời, tiếng gió rót vào màng nhĩ, tiếng kêu của Dung Mộc càng ngày càng yếu, cuối cùng không có động tĩnh gì nữa.
Phạm Lam không thể quay lại nhìn anh ta được, cô đang hết sức chăm chú để khống chế tốc độ của Tường Vân, xẹt qua biển mây mênh mông vô tận, xuyên qua kết giới hồng quang của Thất Trọng Thiên. Hàng ngàn con đường mây rộng lớn giống như cầu vượt xen kẽ ngang dọc, những đám tường vân với những tạo hình khác nhau nhanh chóng lướt qua, khói mây nhập vào đường mây, biến thành nền đường mới.
GPS điện thoại: [Xin vui lòng đi thẳng dọc theo đường đường mây số 288, khoảng cách còn một Thập Trọng Thiên nữa]
Phạm Lam nhìn thấy cột mộc bằng mây, một đám mây lớn màu vàng đang lắc lư, trên mặt khảm chữ "288", cũng không biết là vì gió quá lớn hay là nguyên nhân gì, cột mốc mây vẫn luôn lắc trái phải ở hai ngã ba biên giới.
"Dung Mộc, đường này không sai chứ?" Phạm Lam hỏi.
"Ừ ừ ừm!" Dung Mộc nhắm tịt mắt trả lời.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam lại xác nhận GPS một lần nữa, tiếp tục đi.
Cô nhìn thấy cột mốc mây Nhị Thập Tam Trọng Thiên, Nhị Thập Ngũ Trọng Thiên, Nhị Thập Lục Trọng Thiên, lại vẫn không nhìn thấy cột mốc của Thập Tam Trọng Thiên.
Bầu trời trở nên tối hơn, đường chân trời nổi lên ánh nắng chiều màu tím đỏ, phản chiếu trên kết giới bảy tầng rực rỡ tựa như cực quang.
Tường Vân 007 đột nhiên hơi chấn động một, đuôi mây phun ra khói mây màu xám tro sau đó bất động.
"Này!" Phạm Lam vỗ vỗ đầu mây.
Nó không phải bị hỏng rồi đó chứ!
Phạm Lam lại vỗ một vòng, 007 không có bất kỳ phản ứng gì.
Phạm Lam: "..."
"Đến, đến chưa?" Dung Mộc nhắm mắt hỏi.
"Có hai tin xấu, anh muốn nghe tin xấu nào trước?" Phạm Lam nói.
Dung Mộc chậm rãi mở mắt.
"Thứ nhất, chúng ta bị lạc, thứ hai, 007 bị hỏng."
"?!!"
Sắc mặt Dung Mộc càng trắng, anh ta lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Kế Ngỗi.
"A Ngỗi, chúng tôi lạc đường."
[Kêu Phạm Lam dùng GPS.]
Phạm Lam giật điện thoại: "007 bất động."
[......]
[Định vị gửi cho tôi, đừng đi đâu cả, tôi đến đón hai người.]
Phạm Lam thở dài.
007 dường như lại đi ngủ và phát ra tiếng "ngáy". Bầu trời rộng lớn và yên tĩnh, một ngôi sao lạnh lẽo sáng lên ở phía chân trời, giống như một ngọn đèn trở về nhà.
"Đó là sao Khải Minh." Dung Mộc đột nhiên nói.
Anh ta khoanh chân ngồi ngay ngắn, hai tay đút vào ống tay áo, ánh sao chiếu vào đồng tử của anh ta vừa sáng ngời lại cô độc.
"Anh không sợ độ cao sao?" Phạm Lam hỏi. Rất nhanh cô đã phát hiện đây là một câu vô nghĩa, tay Dung Mộc căm trong tay ống áo còn đang run rẩy, hiển nhiên là đang cố gắng hết sức để dằn xuống.
Phạm Lam: "Anh nói đi anh là một thần tiên, vì sao lại sợ độ cao cơ chứ?"
"Ai nói thần tiên không thể sợ độ cao?" Biểu cảm Dung Mộc thế mà còn hơi ấm ức.
Phạm Lam bật cười.
Dung Mộc nhìn Phạm Lam, không biết nghĩ tới cái gì, mông