Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 67: Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới
***
"Lần trước cô làm hỏng máy thu pháp lực của tôi, 10 vạn hộc, trả lại cho tôi." Na Tra nói.
"Đó là việc công, anh phải làm theo quy trình để báo cao lên trên chứ." Phạm Lam nói.
"Dương Tiễn không hoàn trả cho tôi."
"Vậy anh đi tìm anh ta đi."
"Cô là học trò của anh ta, thủ phạm chính là cô."
"......"
"Na Tra thượng thần, còn có vị bà Thổ Địa này, có thể cho tôi làm vài ghi chép trước được không?" Hắc Giáp Thiên Binh nói.
"Ồ, làm đi." Na Tra vắt chân ngồi sang một bên.
Phạm Lam thở dài, nhe mười tám cái răng về phía Hắc Giáp Thiên Binh.
Hắc Giáp Thiên Binh: "Không có giấy phép đằng mây phải không?"
Phạm Lam: "... Vâng."
"Tại sao không thi bằng lái?"
"Chưa đủ tuổi..."
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"26......"
"Hả?"
"Tôi là nhân tiên."
Thiên Binh quét Phạm Lam một lượt từ trên xuống dưới, khép laptop lại: "Chờ một chút." Nói xong, liền đi.
"Mau trả lại pháp lực của tôi, tôi còn có thể nghĩ cách vớt cô ra ngoài, nếu không, hừ hừ hừ." Bên cạnh Na Tra ăn nói kỳ quặc.
Phạm Lam trợn mắt.
Nơi này là cục quản lý giao thông Tam Giới nằm ở Nhị Thập Ngũ Trọng Thiên, phong cách rất giống với đại sảnh chính vụ của Thiên Đình ... Phạm Lam hoài nghi tất cả đại sảnh chính vụ Tam Giới đều có trang trí giống nhau... cột trời có rồng vàng quấn quanh, bàn làm việc làm bằng bạch ngọc, phía dưới mái hiên lưu ly là cửa làm việc. Tất cả nhân viên văn phòng đều là Hắc Giáp Thiên Binh, trên tấm biển ở ngực khắc một chuỗi số màu vàng, ước chừng là số cảnh sát gì gì đó.
"Ngài thật sự là Dung Mộc thượng thần sao?" Có một âm thanh ngạc nhiên vang lên từ bên cạnh.
Phạm Lam quay đầu, nhìn thấy Dung Mộc đang bị lấy ghi chép ở cửa sổ bên cạnh.
Hai tay hắn đút vào ống tay áo, ngồi đoan trang thẳng tắp, mặt nở nụ cười thương mại. Hắc Giáp Thiên Binh đứng một vòng xung quanh, có nam có nữ, có già có trẻ, nhao nhao giơ thủ phù lên chụp ảnh lưu niệm, sắc mặt ửng hồng, cực kỳ kích động.
Thiên Binh làm ghi chép dường như đã quên mất công việc của mình, vẻ mặt si mê nhìn Dung Mộc.
Nụ cười của Dung Mộc có hơi cứng ngắc: "Tại hạ đích thật là Dung Mộc."
Những Thiên Binh: "Wow!"
"Chúng ta quả thực là không có giấy phép đằng mây."
"Wow!"
"Dung Mộc nguyện ý tiếp nhận hình phạt."
"Wow wow!"
Dung Mộc nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Phạm Lam, lông mi dài thật dài chớp chớp, ý muốn cô nhanh đến cứu anh ta.
Phạm Lam ngồi thả người trên ghế, làm ra vẻ mặt "bất lực".
Na Tra hừ một tiếng, đầu nghiêng sang một bên không thèm liếc mắt nhìn Dung Mộc một cái.
Phạm Lam chép miệng, cảm thấy một mùi vị rất khác biệt.
Nếu Dung Mộc và Dương Tiễn là bạn thì theo lẽ thường Dung Mộc và Na Tra hẳn cũng có quen biết. Nhưng từ đầu đến cuối, Na Tra không hề nói với Dung Mộc một câu nào, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi, hiển nhiên hơi khác thường.
Chẳng lẽ...
Na Tra cũng là chủ nợ của Dung Mộc? Cũng nợ mấy trăm vạn hộc pháp lực?!
Không, không, không, không, không, chắc là không phải đâu.
Cô mới nợ Na Tra 10 vạn hộc pháp lực Na Tra đã đuổi giết đến chân trời, nếu Dung Mộc thật sự nợ pháp lực của Na Tra, bây giờ nhất định đã biến thành chiến trường tu la đòi nợ rồi... cho nên, hai con thần này có hiềm khích gì với nhau sao?
Phạm Lam cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cái tên Dung Mộc này, tuy rằng quen biết một đống đại lão cao tầng, nhưng không phải là chủ nợ thì là kết oán, chả có tác dụng gì sất.
"Dung Mộc, hay là anh gọi điện cho Dương Tiễn đi?" Phạm Lam nói.
Na Tra: "Dương Tiễn nghỉ phép rồi."
Phạm Lam: "Kế Ngỗi có thể bảo lãnh chúng ta không."
Na Tra: "Hiện tại Thiên Binh bộ quản lý của tôi, bảo lãnh cần phải có sự đồng ý của tôi."
Ót Phạm Lam nhảy ra gân xanh hình chữ thập.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Trả lại pháp lực cho tôi, hoặc là..." Na Tra đứng dậy trừng mắt nhìn Dung Mộc: "Đánh với tôi một trận!"
Toàn bộ hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Dung Mộc: "Vạn năm trước, Dung mỗ đã thua rồi."
Na Tra: "Anh lừa ai đó, lúc ấy anh căn bản không dốc hết toàn lực."
"Thua chính là thua."
"Không đánh với tôi đúng không, vậy thì chờ phạt giam đi."
Dung Mộc thở dài, dường như có hơi bất đắc dĩ: "Đừng làm loạn, ngoan."
"Đừng có dỗ tôi như đứa con nít!" Na Tra nhe răng.
Các Thiên Binh: "Phụt!"
"Ai dám cười? Trừ một năm bổng lộc!" Na Tra hét lớn.
Thiên Binh vù một cái chạy biến đi.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam coi như hiểu rồi, cô là bia đỡ đạn cho cuộc chiến giữa Dung Mộc và Na Tra.
"Hỗn xược, sao dám nói chuyện như thế với Dung Mộc thượng thần hả?!"
Một ông chú mặt đen hùng hổ bước ra khỏi khu vực làm việc, dáng người khôi ngô, một thân sát khí, tay trái cầm bảo tháp Linh Lung phiên bản thu nhỏ.
Phạm Lam: Mẹ ơi! Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh?!
Dung Mộc thi lễ: "Lý Thiên Vương."
"Ôi chao, ngàn vạn lần đừng gọi cái tên này, tôi bây giờ là người nhàn rỗi dưỡng lão ở Cục Giao thông vận tải, cứ gọi tôi lão Lý là được." Lý Tĩnh cười ha hả nói.
Dung Mộc gật đầu cười khẽ.
"Na Tra, con làm cái gì vậy!" Lý Tĩnh thấp giọng mắng.
Na Tra nghiêng đầu hừ một tiếng, chọc cho Lý Tịnh thổi râu trừng mắt, thở hổn hển hai cái, giơ Linh Lung bảo tháp lên.
Phạm Lam kinh hãi.
Một lời không hợp đã muốn tế pháp bảo rồi sao?
Lý Tĩnh vặn đỉnh tháp xuống, đưa đến bên miệng, uống hai ngụm nước.
Phạm Lam"..."
Đó là một cốc giữ nhiệt????
Tam quan thần thoại của Phạm Lam lại lần nữa sụp đổ.
Lý Tịnh: "Dung Mộc thượng thần ngài yên tâm, tôi xem ghi chép rồi, không xảy ra tai nạn, cũng không có thương vong, chuyện không lớn, ngài ký tên là có thể trở về rồi."
Na Tra: "Này!"
Lý Tịnh: "Sở giao thông vận tải là bố anh làm chủ đó!"
"Hừ!"
"Chỉ là..."Lý Tĩnh nhìn về phía Phạm Lam: "Vị bà Thổ Địa này cũng không thể cứ đằng mây mà không có giấy phép như thế được?"
Dung Mộc: "Cô ấy là nhân tiên, chưa đủ tuổi."
"Như vậy à, tôi phê cho cô ấy một phần đặc lệnh, tháng sau có thể tham gia thi bằng lái Tường Vân."
Dung Mộc mỉm cười: "Đa tạ."
Lý Tịnh: "Ngài định đi đâu, để Na Tra đưa hai người đi."
Khuôn mặt tươi cười của Dung Mộc cứng ngắc.
Phạm Lam: Không cần đâu mà!
*
Phạm Lam ngồi trên Tường Vân, cảm giác trái tim cô giống như gió đêm nay, cực kỳ mát mẻ.
Lý Tĩnh mượn một đám mây mới cho bọn họ, còn kèm theo một tài xế có vẻ mặt khó ở.
Na Tra ngồi ở đầu mây, Hỗn Thiên lăng dài tung bay, làm cho bóng đêm nhuộm lên một tầng hào quang rực rỡ. Tường Vân 007 bị kéo ở đuôi mây, không có bất cứ dấu hiệu khôi phục nào.
Dung Mộc ngồi bên cạnh Phạm Lam, mặt cúi thấp, tư thế ngồi đoan trang, rất có uy nghiêm, nếu như không phải tay cắm ở ống tay áo hơi run rẩy thì quả thực nhìn không ra vẻ chịu đựng của việc "có chết cũng muốn giữ mặt mũi".
"Các ngươi đi cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới làm gì?" Na Tra hỏi.
Phạm Lam: "Điều tra vụ án."
"Vụ án gì?"
"Không thể trả lời được."
"Hừ."
Tường Vân đột nhiên xoay một vòng, Dung Mộc nắm chặt khuỷu tay Phạm Lam.
Na Tra bật cười.
Dung Mộc yên lặng rụt tay về.
Rất nhanh, Phạm Lam nhìn thấy biển báo cầu vồng của Thập Tam Trọng Thiên, Tường Vân vượt qua một ngọn núi mây khổng lồ, một tòa kiến trúc màu vàng tráng lệ xuất hiện ra trước mắt.
Cột đỏ, tường xanh, nóc vàng, phong cách kiến trúc cực kỳ giàu có, dưới ánh sao, trên nóc nhà những con thú cát tường vàng rực rỡ phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Phạm Lam: "Cái quái gì vậy?"
Na Tra: "Hệ thống kiểm soát truy cập."
Anh ra giơ Hỗn Thiên lăng lên, hào quang đầy trời che lấp cả trăng sao.
"Na Tra đến thăm."
Thú Cát Tường đồng loạt quay đầu, trong con ngươi ngọc trai đen bắn ra kim quang, quét về phía Na Tra, Phạm Lam và Dung Mộc.
[Đinh, xác minh thông qua, xin mới vào.]
Cảnh cổng lớn màu đỏ thẫm chậm rãi mở ra, ba vị thần nhảy xuống Tường Vân, đi vào bên trong.
Trong cửa là một thứ nguyên cảnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy, là hồ nước lấp lánh, trên mặt hồ nổi lên vô số kiến trúc cổ lơ lửng, giữa các tòa nhà được kết nối bằng đường ánh sáng trong suốt, làm cho Phạm Lam có ảo giác lạc vào một cảnh trong trò chơi.
Một gã Hắc Giáp Thiên Binh chạy ra nghênh đón: "Bái kiến Na Tra thượng thần, bái kiến Dung Mộc thượng thần, Phạm Lam trung thần, tôi đến dẫn đường cho ba vị."
Phạm Lam cảm thấy hơi kỳ quái, vị Thiên Binh này không hỏi bọn họ đến làm gì, muốn tìm ai, có hẹn trước hay không lại trực tiếp mời bọn họ đi vào ... điều này có phù hợp với quy trình không thế?
Hơn nữa, càng kỳ quái hơn nữa là, Phạm Lam phát hiện con đường dưới chân cô hình như rất không tầm thường, mỗi lần giẫm xuống, đều hiện ra chú văn. Phạm Lam cảm thấy đường vân này hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là gặp ở đâu.
Càng kỳ quái hơn nữa là, Na Tra cũng đi theo.
"Anh làm gì đó?" Phạm Lam hỏi.
"Tôi thích." Na Tra nói.
"......"
Ba phút sau, Thiên Binh dẫn bọn họ đi tới trước một tòa nhà màu vàng