Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 76: Sự dịu dàng của anh ấy chính là sức mạnh lớn nhất Tam giới
***
Phạm Lam không hiểu tại sao mình lại khóc.
Thân là Thần tộc, cô rất rõ ràng cái chết không phải là kết thúc của tất cả, mà là một sự bắt đầu khác, hồn thể bà nội của Thiện Văn Thành khẳng định đã bình an nhập vào địa giới, chờ đợi một sự luân hồi mới.
Nhưng... tại sao... cô lại buồn đến thế này?
Sự tuyệt vọng và sợ hãi khi mất đi người thân yêu nhất, khắc sâu trong lòng cô giống ký ức của Thiện Văn Thành.
Có lẽ là di chứng của Thần Phú Thiên Nhãn.
Có lẽ, là cô đang hối hận, là cô đang cười nhạo mình, cô đã tưởng bở đến mức nào mà cho rằng cô là Thần, có thể khống chế hết thảy, có thể cứu vớt hết thảy, nhưng cô lại quên mất, cho dù là Thần tộc, cũng không cách nào lay động quy luật luân hồi Tam Giới.
Sinh lão bệnh tử, vui buồn ly hợp, cho dù là Thần tộc cũng không cách nào siêu thoát được.
Rõ ràng cô biết, cô hiểu rõ, cô cảm thấy cô có thể chống đỡ được, thế nhưng trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Dung Mộc tất cả giả vờ và kiên cường đều vỡ vụn.
Cô khóc đến thở không ra hơi, nước mắt thấm ướt quần áo Dung Mộc, cánh tay của cô siết chặt lấy eo Dung Mộc, giống như một người chết đuối ôm lấy thân cây cứu mạng duy nhất.
Cô không biết cô đã khóc bao lâu, dần dần cô ngửi được hơi thở có mùi sương mai trong trẻo của Dung Mộc, cô cảm giác được thần quang của Dung Mộc, mát mẻ lại ôn nhu giống như nước suối chảy róc rách đang vuốt ve làn da của cô, loại cảm giác này rất giống với Lang Thanh, thậm chí con tinh tế hơn cả Lang Thanh.
Thân thể Phạm Lam run lên, thân thể Dung Mộc cũng khẽ run lên, thắt lưng Dung Mộc trong khuỷu tay cô hình như đã trở nên cứng ngắc, trong tay anh ta vang lên tiếng xột xoạt, Phạm Lam di chuyển tầm mắt, nhìn thấy cuốn sách Dung Mộc cầm trong tay đã biến thành thành một cuộn giấy vệ sinh, ngón tay anh ta khẽ run rẩy, giống như đang cực lực kiềm chế cái gì đó.
Lý trí Phạm Lam cuối cùng cũng trở về.
Cô nhớ ra lão già tám vạn tuổi này hình như rất sợ tiếp xúc thân thể với người khác.
"Thực, thực xin lỗi..." Phạm Lam buông thắt lưng Dung Mộc ra lui về sau một bước.
Cô hình như nghe Dung Mộc nuốt nước miếng, anh ta đứng thẳng tắp, ước chừng là bị dọa đến cứng đờ, không dám nhúc nhích.
"Cô... làm sao vậy?" Dung Mộc nhẹ giọng hỏi.
Nước mắt đã nghẹn trở về lại lần nữa chảy ra. Phạm Lam vội vàng quay đầu, mu bàn tay dùng sức lau mí mắt.
Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo ra, ngón tay trắng nõn thon dài cẩn thận duỗi tới lướt qua gò má cô giống như lông vũ.
"Làm sao vậy?" Giọng nói ôn nhu mơ hồ trầm xuống, đè ép trái tim Phạm Lam đến run rẩy.
Cổ họng Phạm Lam nghẹn ngào, cô ngẩng đầu nhìn Dung Mộc.
Mặt Dung Mộc rất trắng, anh mắt đen đến kinh người, anh ta nghiêm túc nhìn Phạm Lam, lông mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川).
"Bà nội...Thiện Văn Thành... Chết rồi..." Phạm Lam nói xong, nước mắt lại chảy ra: "Thi thể... thối rữa... tôi nhìn, nhìn thấy ký ức của anh ta..."
Ánh mắt Dung Mộc vừa động, anh ta đột nhiên ôm ngang Phạm Lam xoay người đi vào văn phòng.
"Wow!"
Trong văn phòng vang lên tiếng hét đầy kinh ngạc.
Kế Ngỗi, Cơ Đan, Ly Trạch, Giáp Dịch, Ất Nhĩ, Bính Thiện và Đinh Phiêu cùng đứng trong phòng làm việc, cằm suýt nữa thì đập xuống đất. Ngoại trừ Kế Ngỗi, biểu cảm của Trù Thần đại nhân giống như trong nhà gặp phải trộm.
"Cơ Đan thượng thần, nhờ anh tra giá trị công đức của Thiện Văn Thành, Giáp Dịch liên hệ với Bạch Huyên điều tra hồ sơ nhập cảnh hồn thể của bà nội Thiện Văn Thành, A Ngỗi, đem nước trái cây mới ủ của anh tới đây."
Dung Mộc vội nói, đặt Phạm Lam lên chỗ anh ta ngồi, ngón tay ngưng tụ thần quang, điểm lên ngực Phạm Lam.
Ánh sáng màu băng Lam đi vào trong hốc mắt Phạm Lam, nước mắt cuối cùng ngừng lại, thần quang ôn nhu giống như một dòng nước ấm áp chảy vào từng ngóc ngách cơ thế của cô, rất ôn nhu cũng rất ấm áp.
Phạm Lam toàn thân thả lỏng, ngáp một cái.
Sắc mặt Dung Mộc cuối cùng tốt hơn một chút.
"Mệt thì ngủ một lát đi."
Chỉ trong chớp mắt sau khi anh ra nói ra những lời này, Phạm Lam lập tức rơi vào giấc ngủ.
*
Phạm Lam ngồi ở ven đường nhìn dòng xe cộ tấp nập.
Ngã tư là đèn đỏ, đường tắc một đoạn dài, xe máy điện chiếm vỉa hè, nóng nảy phun khí thải, tài xế ô tô chèo cửa sổ xe, khói thuốc mù mịt.
Trong quán bán báo bên đường bày bánh quả Sơn Trà tự làm, cô bé vừa trộng quầy hàng vừa lướt điện thoại, thỉnh thoảng đưa tay ra đuổi ruồi, quán mì bên cạnh xếp hàng dài, mấy học sinh trung học lầm rầm nói những thuật ngữ trò chơi mà cô không hiểu.
Trời rất nắng, không có mây.
Ánh nắng mặt trời rơi trên cánh tay làm cô hơi rát.
Phạm Lam phát hiện mình ôm một cái hộp, cái hộp được một miếng vải đỏ bọc lại, cách một lớp vải có thể cảm giác mặt ngoài hộp ấm áp, giống như bên trong chứa thứ gì đó rất nóng.
Phạm Lam cởi lớp vải đỏ ra, lộ ra hộp sơn màu đen, trên nắp điêu khắc hoa văn xinh đẹp, cô ngửi thấy một mùi kỳ quái, giống như là thứ gì đó bị cháy. Cô quay hộp và nhìn thấy một tấm ảnh đen trắng ở bên cạnh.
Là bà nội của Thiện Văn Thành.
Phạm Lam hơi mờ mịt, cô lau mặt mình, mặt cô rất khô, rất thô ráp, không có nước mắt.
Cô nhìn tay mình, ngón tay rất đen, bàn tay có vết chai, lòng bàn tay mơ hồ lóe ra ánh sáng màu vàng trong suốt.
*
Phạm Lam mở mắt ra, nhìn thấy dầm nhà của miếu Thổ Địa.
Cô ngồi dậy, trên người có một cái gì đó trượt xuống, đó là thảm san hô ngủ trưa của cô.
Ngoài cửa sổ bầu trời đã tối, bầu trời màu xanh đậm treo một vầng trăng dây.
Dung Mộc khoanh chân ngồi ở cửa sổ, hai tay cắm ở trong tay áo, hình như ngủ thiếp đi.
Phạm Lam đi tới trước cửa sổ, cẩn thận đắp tấm thảm san hô lên đùi Dung Mộc.
Lông mi Dung Mộc khẽ giật giật nhưng không tỉnh.
Phạm Lam dứt khoát ngồi bên cạnh anh ta.
Cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi, đó là gì?
Lại là ký ức của Thiện Văn Thành?
Hay là kỹ năng ẩn giấu của Thần Phú Thiên Nhãn?
Phạm Lam sờ sờ ngực, lúc này đây cô cũng không cảm nhận được loại bi thương hít thở không thông này, hình như... chỉ đơn giản là mơ một giấc mơ mà thôi.
Làn da của cô nổi lên một tầng thần quang màu xanh băng, dưới ánh trăng bọc lấy từng sợi lông tơ của cô.
Phạm Lam hiểu rồi.
Là thần quang của Dung Mộc bảo vệ cô, ước chừng giống với trước kia, dùng thần quang triệt tiêu thần phú Thiên Nhãn.
Thần quang hóa thành điểm sáng tinh tế rậm rạp, giống như bụi bặm của ánh sáng lơ lửng trong không khí, rơi xuống trên người Dung Mộc, hòa vào làn da của anh ta... tựa như thần quang liên kết cô và Dung Mộc lại.
Dung Mộc nhắm mắt, lông mi mảnh khảnh, che đi bóng bóng râm cong cong ở dưới mí mắt.
Dung Mộc rất đẹp, nhưng Phạm Lam cảm thấy cũng không phải loại mỹ nhân kinh tâm động phách mà giống như Bạch Huyên nói mà là một vẻ đẹp an tĩnh, đẹp đến ôn nhu.
Anh ấy luôn cười dịu dàng ấm áp, ôn nhu nhìn mọi người, ôn nhu giống như ánh trăng, giống như một làn gió nhẹ, thế nhưng chính sự ôn nhu đó lại làm cho người tôi cảm thấy vô cùng an tâm.
Phạm Lam tuy rằng không phải là sự tồn tại mạnh mẽ gì, nhưng gần như không bao giờ rơi nước mắt ở trước mặt người khác, cho dù là ngày cô chết, cũng không hề khóc.
Mẹ nói, có lẽ bởi vì cô quá lười biếng, cho nên cô cũng lười khóc.
Phạm Lam cảm thấy cũng có đạo lý, bởi vì cô lười biếng, cô luôn lảng tránh những cảm xúc mãnh liệt kia, lười xử lý những di chứng tình cảm kia... phẫn nộ, thống khổ, căm hận, ghen tị, tất cả những tình cảm kịch liệt này cuối cùng đều sẽ mang đến cho người tôi cảm giác mệt mỏi vô tận.
Khi cô còn học tiểu học, vì cãi nhau với một người bạn cùng lớp, về nhà ngủ hai ngày hai đêm làm mẹ cô sợ hãi suýt gọi 120, sau khi tỉnh dậy, cô chỉ có một cảm giác đó là mệt mỏi.
Từ đó về sau, cô lười cãi nhau với người khác, thậm chí sẽ tự giác khống chế cảm xúc của mình, hơn hai mươi năm cô vẫn khống chế rất tốt, cho đến hôm nay cơ hồ là lần đầu tiên cô mất khống chế.
Trí nhớ của Thiện Văn Thành khẳng định có ảnh hưởng, nhưng Phạm Lam cảm thấy một phần lớn nguyên nhân là... lúc đó người xuất hiện trước mặt cô là Dung Mộc.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Dung Mộc, cô đã lập tức quên đi hết thảy, chờ cô phản ứng lại thì đã nhào vào trong ngực anh ta rồi.
Phạm Lam lúc này mới hiểu được, vì sao có nhiều vị thần sùng bái Dung Mộc như vậy.
Ước chừng là bởi vì sự ôn nhu của anh ấy chính là sức mạnh lớn nhất Tam Giới.
Lông mi Dung Mộc hơi run rẩy, bóng râm dưới rũ xuống dưới hàng lông mi, dừng trên cánh môi của anh ta, ánh mắt Phạm Lam theo đó dời đi, anh ta đột nhiên mím chặt môi, lỗ tai nổi lên màu hồng phấn.
"Anh đang giả bộ ngủ nhỉ." Phạm Lam cười nói.
Dung Mộc mở mắt ra không dám nhìn Phạm Lam, chỉ cúi đầu khép lông mi lại nhìn chằm chằm bóng dáng Phạm Lam trên bệ cửa sổ.
"Không, không..."
"Dung Mộc." Phạm Lam nhẹ giọng nói: "Hôm nay, cám ơn anh."
"Cô, cô không sao chứ?"
"Ừm."
Dung Mộc nhướng lông mi nhìn Phạm Lam vài giây mỉm cười.
Anh ta đẹp như ánh trăng ngưng thành cánh hoa.
Phạm Lam che ngực.
"Ừm khụ, thật ngại quá, quấy rầy hai vị một chút." Cơ Đan dựa vào khung cửa, trong tay lắc lắc một văn kiện, biểu cảm của anh ta rất quái dị, mí mắt liên tục giật giật giống như bị đau mắt hột.
Chỉ là so với hai vị đứng sau thì anh ta coi như bình thường rồi.
Mặt Kế Ngỗi dài ra giống như núi Trường Bạch, lông của Ly Trạch Mao xù lên giống như một cái chổi lông gà.
Dung Mộc đứng bật dậy. Phạm Lam hỏi: "Biểu cảm của các người là gì thế?"
"Biểu cảm mù mắt đó." Ly Trạch nhảy lên vai Dung Mộc, liếc phạm Lam một cái.
Phạm Lam: "..."
Kế Ngỗi đi nhanh qua, khoanh tay ngồi ở phía sau bàn làm việc, không nói một lời.
"Khụ, nói chính sự." Cơ Đan mở văn kiện ra: "Thiện Văn Thành thuộc Bất Chu sơn mạch, xuyên mạch điều động sổ công đức phải mất một khoảng thời gian. Không ngoài dự đoán của lão Mộc, giá trị công đức của người này rất cao,