Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 77: Cuối cùng cũng có thể thoát nghèo làm giàu rồi
***
Phạm Lam ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu bốc lên từng ngọn lửa.
Dung Mộc vẫn là tư thế quỳ tiêu chuẩn, hai tay thành thành thật thật đặt ở trên đầu gối nhìn cô, nhe răng cười cười.
Anh ta duy trì tư thế và biểu cảm này đã qua mười lăm phút.
"Không phải anh ta ngàn chén không say sao?" Phạm Lam không thể nhịn được nữa.
Ly Trạch trốn xa trên giường, dùng móng vuốt mềm mại bịt mũi: "Mùi rượu này quá nồng quá, tôi ngửi thôi cũng muốn say luôn."
"Là rượu Bàn Đào của thiên đình ủ." Kế Ngỗi nói.
Phạm Lam: "Hả?!"
"Rượu của Ngọc Đế bệ hạ."
"......"
Cho nên thứ hàng này đi ra ngoài cả ngày là tìm Hạo Ngọc uống rượu sao?
Ôi chao, có tiền đồ rồi ha, lại còn dám ra ngoài mua say nữa.
"Vậy anh đưa anh ta đến đây làm gì? Còn không nhanh đưa anh ta về nhà ngủ!" Phạm Lam nói.
Kế Ngỗi trợn trắng mắt: "Cô cho rằng tôi muốn đến sao? Là Mộc ca dọc đường cứ lải nhải lải nhải, nhất định phải đến chỗ cô."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam giơ tay lên lắc lắc trước mắt Dung Mộc.
Nụ cười của Dung Mộc không hề thay đổi chút nào.
Phạm Lam: "Anh ấy căn bản không có ý thức... mẹ ơi!"
Dung Mộc đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, chớp chớp đôi mắt to nhìn cô.
"Anh làm gì đó?!" Phạm Lam muốn rút tay ra nhưng tay Dung Mộc giống như kìm, bóp chặt khiến cô đau đớn.
"Thực xin lỗi..." Dung Mộc nói.
Phạm Lam: "Hả?"
Biểu cảm Dung Mộc thay đổi, anh ta năng cằm, đôi mắt to linh hoạt bình tĩnh nhìn Phạm Lam, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Anh ta nói: "Đừng giận tôi, được không?"
Biểu cảm kia, giọng điệu kia, ánh mắt kia... Phạm Lam chỉ cảm thấy một mũi tên vây một tiếng bắn trúng trái tim cô.
Phạm Lam: "Tôi, tôi không có, không tức giận..."
Kế Ngỗi: "Khụ!"
Dung Mộc lại mỉm cười, anh ta buông Phạm Lam ra, hai tay quy củ đặt trở lại trên đầu gối, Phạm Lam vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trên người Dung Mộc tỏa ra thần quang màu lam băng chói mắt, giường, bàn, chăn, gối đầu trong phòng, chăn và sô pha thoáng cái phát ra tiếng răng rắc đáng sợ.
"Lại sao nữa thế?" Phạm Lam kinh hãi thất sắc.
"Giới Chú...khai!" Kế Ngỗi kêu to, nhảy lên giường níu lấy Ly Trạch quăng vào trong ngực Dung Mộc.
Dung Mộc hình như hơi giật mình, anh ta ôm Ly Trạch, ngón tay chậm rãi vuốt ve da lông Ly Trạch, ngẩng đầu, nhìn Kế Ngỗi nở nụ cười thuần khiết.
"A Ngỗi, lông mềm mềm."
Thần quang của anh ta thu lại, tất cả đồ đạc đều rơi xuống đất, lắc mạnh đến nỗi làm cho cả căn phòng lắc lư.
"Tên nấu cơm, anh làm gì đó?"Ly Trạch xù lông kêu to.
"Ngoan ngoãn nằm yên đó." Kế Ngỗi quát khẽ: "Mộc ca ba ngàn năm trước có một lần uống say, thần quang làm xốc cả nóc Lăng Tiêu bảo điện."
Ly Trạch lập tức trở thành một con gà bệnh.
Phạm Lam run sợ trừng mắt nhìn Dung Mộc, tuy rằng bây giờ tên này thoạt nhìn ôn nhu lại vô hại, nhưng anh ta đích thật là thuần mạch Thần tộc hàng thật giá thật.
"Hay là mua chút thuốc giải rượu?" Phạm Lam hỏi.
Kế Ngỗi: "Đó là rượu do Ngọc Đế cất riêng, cho dù là cục Dược Vương cũng vô dụng thôi."
Ly Trạch: "Tôi sắp tắt thở rồi!"
Phạm Lam và Kế Ngỗi: "Nhịn đi!"
Dung Mộc đột nhiên đứng lên, sợ tới mức Phạm Lam, Kế Ngỗi nhảy dựng lên.
Phạm Lam: "Anh muốn làm gì vậy?"
Ánh mắt Dung Mộc dạo một vòng trong phòng, sau đó đừng lại trên chiếc giường của Phạm Lam.
Phạm Lam đột nhiên có dự cảm không lành.
"Này!"
Chỉ thấy Dung Mộc cùng tư thái rất xinh đẹp đi đến bên giường, ôm Ly Trạch chui vào chăn thoải mái thở dài một tiếng, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Phạm Lam: "..."
Khuôn mặt của Kế Ngỗi giống như bị chiếc chảo đen xào đồ ăn đánh bẹp.
Phạm Lam: "Biểu cảm của anh là gì vậy?"
Kế Ngỗi hừ một tiếng, bước đến bên giường nằm xuống, ngủ ở bên cạnh Dung Mộc.
(Sợ chị Lam ăn anh Mộc hay gì, cười chết em)
Phạm Lam: "Này!"
Kế Ngỗi nhắm mắt lại.
"Đây là nhà tôi, đây là giường của tôi!"
Kế Ngỗi dứt khoát ngáy luôn.
Phạm Lam: "..."
Cái này con mẹ nó là chuyện quái gì thế!
Phạm Lam có loại xúc động muốn quấn Dung Mộc và Kế Ngỗi vào trong chăn sau đó ném ra ngoài, nhưng nhớ tới sức chiến đấu của Kế Ngỗi, cho nên cố gắng nhịn xuống.
Cô vốn muốn đi đến ghế lười để ngủ, kết quả vừa quay đầu đã phát hiện Tường Vân 007 đã nằm sấp trên đó, ngáy khò khò, khói mây làm cho chiếc ghế ướt ẫm.
Phạm Lam: "..."
Cô ấy chỉ có thể ra lấy chăn bông dự phòng trong tủ ra, cực kỳ ai oán tự trải cho mình, chui vào chiếc chăn lạnh lẽo.
Ánh sáng ngoài cửa sổ rơi trên trần nhà, hình thành sự nhiễu xạ của ánh sao.
Tiếng ngáy của Kế Ngỗi và 007 liên tiếp vang lên, cả gian phòng tràn ngập mùi hương kỳ lạ, giống như rượu ngon ủ ngàn năm ngưng tụ thành sương mai.
Là mùi vị của Dung Mộc.
Phạm Lam nhắm mắt lại, ngủ rất ngon.
Lần này cô không nằm mơ.
*
Khi Phạm Lam tỉnh lại trời đã sáng, trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở dài 007. Vị trí của Kế Ngỗi trống rỗng, Ly Trạch ngủ trên gối của Kế Ngỗi, cuộn lại thành một khối lông.
Lúc 10 giờ sáng, Phạm Lam duỗi lưng trong chăn ngồi dậy.
Trên giường truyền đến tiếng hít khí lạnh.
Phạm Lam quay đầu, nhìn thấy Dung Mộc ôm chăn lui ra ở góc giường, tóc rối tung dựa lưng vào tường, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.
(ủa, anh Mộc)
Biểu cảm kia hình dung như thế nào đây, giống như tối hôm qua anh ta bị cái gì gì gì đó ấy.
Phạm Lam hơi buồn cười, vẫy vẫy tay: "Dung Mộc, sớm."
Dung Mộc há miệng rồi lại nhắm lại.
Phạm Lam đứng dậy gấp chăn, nhìn thấy 007 làm ướt chiếc ghế lười, từng giọt từng giọt rơi tí tách xuống đất. Cô đặt chăn trở lại tủ quần áo quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen tròn.
"Mẹ ơi!"
Dung Mộc vội lui về phía sau nửa bước, chỉnh sửa quần áo.
"Dung, Dung mỗ, sao, làm sao, lại, ở, ở đây..."
Phạm Lam: "Nửa đêm hôm qua anh say rượu sau đó trèo qua cửa sổ..."
Dung Mộc rầm rầm lui về phía sau ba bước lớn, lưng đụng vào tường, cả người biến thành màu hồng phấn.
Dung Mộc: "Tôi, tôi đã làm cái gì?"
"Ngủ."
Dung Mộc biến thành màu đỏ ửng.
"Phụt!"
"Phạm Lam, cái phòng nát của cô, sao ngay cả phòng bếp cũng không có thế." Kế Ngỗi đẩy cửa đi vào, trong tay mang theo bánh sữa đậu nành.
Dung Mộc hóa đá, hình như còn đang rớt vụn xuống.
"Mộc ca, đến ăn điểm tâm, cái bánh rán này nhìn cũng được." Kế Ngỗi lấy ra hai cái bát đổ sữa đậu nành vào.
"A Ngỗi, cậu cậu vì sao cũng ở đây?" Giọng Dung Mộc run rẩy.
Kế Ngỗi: "Hả?"
"Chẳng, chẳng lẽ cậu cũng uống rượu loạn, loạn loạn..."
Kế Ngỗi lạnh mắt liếc một cái.
"Phạm Lam, cô đã nói bậy bạ gì với Mộc ca thế hả?!"
Phạm Lam: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
*
"Bài học này cho chúng ta biết một đạo lý, uống rượu chẳng có việc gì tốt!" Ly Trạch vừa liếm sữa đậu nành vừa nói.
Phạm Lam vừa ăn vừa nhịn cười.
Kế Ngỗi trợn mắt trắng.
Dung Mộc khổ sở vùi đầu không nói một lời.
"Đúng rồi Dung Mộc, ngày hôm qua lúc anh uống say, vì sao còn nắm lấy tay Phạm Lam nói xin lỗi?" Ly Trạch hỏi: "Rốt cuộc anh nợ cô ấy bao nhiêu pháp lực?"
Dung Mộc hơi cứng đờ, toàn bộ đầu chôn ở trong chén sữa đậu nành: "Dung mỗ không nhớ rõ."
"Sắp 30.000 hộc rồi." Phạm Lam nói: "Kế Ngỗi, anh còn nợ tôi 6578 hộc."
Kế Ngỗi không lên tiếng.
Ly Trạch: "Chậc chậc chậc."
"Kỳ thật..." ánh mắt Dung Mộc né tránh, móc ra một cái phong thư từ trong túi: "Dung mỗ có chuyện muốn nói."
Trong phong bì có lẽ là một tấm thẻ màu đỏ, Phạm Lam chỉ nhìn thấy một góc.
"Cốc cốc cốc", có người gõ cửa sổ.
Dung Mộc lại cất thẻ vào.
Phạm Lam lẩm bẩm mở cửa sổ: "Người bây giờ rốt cuộc có hiểu xã giao hay không thế, sao cứ một hai leo lên cửa sổ người ta thế không biết."
Ngoài cửa sổ không phải là con người, mà là một con hồ ly già màu trắng, lông trên lưng đều bị thiêu rụi, hấp hối treo trên bệ cửa sổ.
"Ly Trạch, Ly Trạch đại nhân, cứu chúng tôi..."
Phạm Lam: "Ly Trạch!"
Lời còn chưa dứt, một ngọn lửa đỏ vọt ra, gặm lão hồ ly vào phòng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngươi thuộc Hồ tộc?!" Ly Trạch hỏi.
Hồ ly trắng giãy dụa ngẩng đầu, giọng nói của anh ta cực kỳ già nua: "Tôi, tôi là thuộc hạ của Phi Tần trưởng lão, Ly Trạch đại nhân, cứu chúng tôi, Cửu Hạ tộc trưởng muốn, muốn..."
Nửa câu sau của nó chưa nói ra, lông hồ ly đã nổi lên một tầng hỏa quang yếu ớt, lão hồ ly hóa thành tro tàn.
*
Đây là lần thứ hai Phạm Lam tới Ma Đô, cô đứng ở trước tổng bộ hoa lệ của Hồ tộc, huyệt thái dương nhảy nhảy đến đau đớn.
Đại môn tổng bộ Hồ tộc đóng chặt, ngoài cửa canh giữ hơn trăm vị thanh niên Hồ tộc, mặc áo đỏ, mặt mày sắc bén.
"Ly Trạch đại nhân, tộc trưởng đang triệu tập hội trưởng lão, bất luận kẻ nào cũng không thể vào bên trong quấy rầy." Đội trưởng nói.
Ly Trạch cao cao tại thượng ngồi trên vai Dung Mộc, đồng tử vàng dựng thẳng: "Hội Trưởng lão thảo luận nội dung gì?"
"Không thể phụng cáo."
"Đang thương thảo xem xử lý phái của Phi Tần thế nào sao?"
"Không thể phụng cáo."
"Phái người Phi Tần có phải đều ở bên trong hay không?"
"Không thể phụng cáo."
[Dung Đao lâm thế!]
Kế Ngỗi cầm Dung Đao đi vào trong.
Thủ vệ Hồ tộc đồng loạt ra chắn lại: "Đây là sự vụ nội bộ của Hồ tộc tôi, cho dù thần tộc Thiên Đình cũng không thể nhúng tay vào."
"Tránh ra!"
Người hét những lời này không phải là Kế Ngỗi, mà là Ly Trạch.
Anh ta nhảy xuống đất, da lông toàn thân tỏa ra ánh lửa chói mắt, thân thể to ra gấp mười lần.
Những lửa hồ ly kia giống như có sinh mệnh gào thét phun về phía kết giới tổng bộ, vừa nghe phanh một tiếng thì kết giới hồ tộc nứt ra một vết, chúng thủ vệ hồ tộc kinh hãi thất sắc, muốn xông lên ngăn cản nhưng bọn họ vừa đến gần Ly Trạch, Yêu quang đã bị lửa hồ ly cắn nuốt, đồng loạt quỳ xuống đất.
Yêu lực của Cửu Vĩ Hồ đối với Hồ tộc chính là sức mạnh áp chế tuyệt đối.
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi đi theo phía sau Ly Trạch, một đường không có người xông vào tổng bộ Hồ tộc, leo lên thang máy tốc độ nhanh đi tới tầng cao nhất.
Đây là một đại sảnh cửa sổ sát đất 360 độ, tầng cao ít nhất hai mươi mét, ngoài cửa sổ không có bất kỳ vật cản nào, ánh mặt trời vô cùng chói mắt.
Mấy trăm tên Hồ tộc quỳ gối ở giữa đại sảnh, bọn họ tất cả đều là những người có có vẻ mặt tang thương, đã gầy đến mức chỉ còn lại xương.
Chung quanh có một vòng người trung niên mặt mày sắc bén, mặc trường bào hán phục màu đỏ thẫm, bọn họ giơ cao thủ phù, màn hình thủ phù bắn ra từng đạo hồng quang chói mắt, tụ thành kết giới màu đỏ như máu trên không trung.
Là đoàn trưởng lão Hồ tộc, cầm đầu chính là Cửu Hạ.
Phạm Lam cảm thấy kết giới này nhìn rất quen mắt, rất giống với kết giới trước kia vây khốn Ly Trạch trong quyển trục.
Lửa hồ ly Ly Trạch phun ra ngoài, lưỡi lửa đâm thủng kết giới.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Cậu ta đã mất giọng nói của mình, bây giờ chẳng khác gì một con thú hoang.
Trưởng lão đoàn sợ ngây người, bọn họ sững sờ nhìn Ly Trạch.
Người đầu tiên phục hồi tinh thần là Cửu Hạ, sắc mặt của anh ta nhìn rất khó coi.
"Ly Trạch đại nhân, chúng tôi đang thi hành tộc quy."
Ly Trạch: "Tộc quy gì?!"
"Phái người bên Phi Tần cấu kết với tà giáo, coi thường pháp kỷ, lén chế tạo lư hương Tam Đàn giả, lấy lư hương Tam Đàn nuôi dưỡng thần thức tà giáo, suýt nữa gây thành đại họa, trưởng lão Hồ tộc nhất trí quyết định thi hành hình phạt chặt đuôi."
Tất cả đều rời vào im lặng.
Cả đại sảnh chỉ có thể nghe được tiếng khóc của đám Hồ tộc già.
"Ngọc Đế bệ hạ đã hạ ân lệnh, cũng không có trách cứ khắc nghiệt với Hồ tộc nhiều hơn, mà là lệnh hồ tộc tự mình xử trí." Dung Mộc nói: "Sau khi chém đuôi, yêu lực mất đi, bọn họ đều sẽ biến thành hồ ly bình thường, hình phạt này có quá nặng hay không."
"Không thi trọng hình thì không đủ răn đe mọi người!"
"Phải người Phi Tần mấy ngàn năm chỉ biết cố chấp ý kiến của mình, một mực bảo thủ, khắp nơi và hội trưởng lão đều là địch!
"Bây giờ phạm phải sai lầm lớn, đương nhiên phải như thế!"
"Nếu không phạt nặng, sau này nếu ai cũng noi theo, Hồ tộc há có ngày được an bình?"
"Ly Trạch đại nhân rời khỏi Hồ tộc vạn năm, làm sao có thể cảm nhận được khó khăn của chúng tôi."
Phạm Lam xem như nghe hiểu.
Trưởng lão hội là tính toán thù cũ nợ mới cùng tính luôn một đợt, diệt cỏ tận gốc.
Dung Mộc và Kế Ngỗi đều không nói gì, bọn họ cùng nhìn về phía Ly Trạch.
Lửa hồ ly trên người Ly Trạch biến mất, cậu ta đã khôi phục thành một con hồ ly nhỏ cỡ búp bê, ngồi trên mặt đất ngửa đầu hỏi: "Chẳng lẽ không thể khoan dung một lần sao?"
Cửu Hạ: "Ly Trạch đại nhân, chớ làm khó chúng tôi."
Biểu cảm của Ly Trạch thoạt nhìn hơi bi thương.
"Các ngươi còn nhớ rõ tổ huấn Hồ tộc không? Tấm biển trên đầu anh viết gì?"
Phạm Lam lúc này mới chú ý tới, ở phía trước đại sảnh, treo một tấm biển cực kỳ khiêm tốn, phông chữ lại là chữ đại triện, cô không đọc được.
"Hòa tắc lập, thân tắc trường." Dung Mộc nói.
(sống hòa thuận mới có thể thân thiết dài lâu)
Kế Ngỗi: "Thật là mỉa mai."
"Thời thế chuyển dời, Ly Trạch đại nhân, lúc này khác lúc kia khác." Cửu Hạ nói: "Vi phạm pháp luật, không thể tha thứ."
Ly Trạch: "Thủ phạm Phi Tần đã hồn quy đại địa, bọn họ bất quá là nghe lệnh làm việc, căn bản không biết nội tình, tội không đến mức này."
"Ly Trạch, đừng tưởng rằng ngài bây giờ có Thần tộc làm chỗ dựa là có thể làm gì thì làm, hôm nay mấy lão già đừng hòng có ai hoàn chỉnh rời khỏi nơi này!"
"Một Hồ tộc mà ngay cả đuôi cũng không có, có tư cách gì ở đây khoa tay múa chân?!"
"Ly Trạch, bây giờ cũng không phải là vạn năm trước, không phải thời đại cửu vĩ hồ tộc các ngươi một tay che trời nữa rồi!"
"Ly Trạch đại nhân, bọn họ cùng lắm chỉ là một đám lão già đã gần đất xa trời, ngài cần gì phải tốn sức như thế?"
Đoàn trưởng lão liên tục mỉa mai, đám Hồ tộc già lệ rơi đầy mặt, không nói một lời, chỉ là nhìn Ly Trạch không ngừng dập đầu.
Phạm Lam chỉ cảm thấy một ngọn lửa vô danh bốc lên, lại không biết phát tiết vào đâu.
Đây là việc nhà của Hồ tộc, đừng nói là cô thậm chí Dung Mộc và Kế Ngỗi cũng không có tư cách nhúng tay vào.
Lựa chọn như thế nào, chỉ có thể do Ly Trạch tự mình đưa ra.
Ly Trạch thở dài: "Nếu hôm nay tôi nhất định phải bảo vệ bọn họ thì sao?"
Cửu Hạ không trả lời, chỉ đi về đội ngũ