truyện này viết nhiều mà sao đồ ngốc tôi là ck của em ngắn quá vậy
mong t/g se cố gắng viết đều
Bóng tối đến nhanh hơn nhờ cơn mưa dẫn lối. Không khí càng lạnh lẽo đáng sợ khi hơi lạnh của mưa hòa với cái cô độc của màn đêm.
Một chiếc BMW vàng chói đang xé tan màn mưa lao về phía trước như điên.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng sang trọng sau một tiếng két kéo dài như nghiến nát mặt đất.
Cánh cửa thô lỗ bị bật ra, chủ nhân của chiếc xe không thèm liếc nhìn nó, càng không màng đến màn mưa dữ dội, thoáng chốc đã chạy vụt về phía trước. Tiếng mưa đập lên da thịt lạnh buốt như tiếng búa rèn của anh thợ sắt, muốn ép nhỏ hình người. Điều đó vẫn không làm bước chân kia chậm lại, những mũi giày cao gót vẫn vô tình cắm sâu trên đất, nhằm hướng cửa tiến tới.
***
Trong phòng khách, bà Ella Phan đang nhàn nhã uống trà và xem tin tức, một việc đã lâu lắm bà không làm. Không gian trong này sáng sủa, ấm áp và yên lặng như cơn mưa tầm tã ngoài kia không hề tồn tại. Chỉ có những hạt mưa dính trên cửa kính mới chứng minh sự hiện hữu của nó.
Những người hầu đứng như tượng bên cạnh chủ nhân, chờ sai khiến.
Vừa uống một ngụm trà, bà Ella vừa nhìn chăm chú vào màn hình rộng lớn trước mặt. Động tác của bà rất nhẹ nhàng và đẹp đẽ, toát lên vẻ quý phái.
Trên màn hình đang truyền đến tin tức kinh tế thế giới, anh chàng biên tập viên phát biểu trôi chảy.
Đúng lúc này cửa lớn bị đẩy mạnh ra, một người ướt như chuột lột, tóc tai bù xù chạy vụt vào. Mọi người bàng hoàng chưa kịp nhận ra ai, người đó đã tiến đến chỗ bà Ella.
- Bác ơi, tại sao lại thế ạ? – Người đó khàn giọng lên tiếng.
Vừa nghe tiếng tất cả đều trợn trừng mắt nhìn người đó vì ngạc nhiên đến hoảng hốt khi nhận ra đó là tiểu thư Bảo Ngọc xinh đẹp, cao quý. Cô tiểu thư luôn chú trọng bề ngoài và danh tiếng của mình, vậy mà hôm nay lại xuất hiện trong bộ dạng lếch thếch và thảm hại đến mức này quả là một chuyện không tưởng.
Tất cả người hầu trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng nhìn về bà Ella đợi bà ra lệnh. Bà Ella cũng đang nhìn Bảo Ngọc với ánh mắt khủng khiếp như nhìn quái vật nhưng chỉ khắc sau bà đã lấy lại được bình tĩnh vốn có, đặt tách trà xuống, lạnh nhạt nói:
- Trước hết con đi thay quần áo đi, có chuyện gì thì từ từ nói. – Bà quay sang cô người hầu gần nhất phân phó – Mang canh gừng đến đây.
Người hầu nghe lệnh, vội vàng đi làm nhưng Bảo Ngọc đã quỳ xuống đưa tay ôm đùi Bà Ella, nức nở nói:
- Không, bác ơi, chuyện gấp lắm. Công ty của bố con sắp bị phá sản rồi, phải làm sao đây? Bác bảo anh ấy ngừng tay lại đi, anh ấy không được làm thế. Làm sao anh ấy có thể đối xử với con như vậy? Tại sao? Tại sao chứ? Bác ơi!!!
Nhìn cô ta vừa khóc vừa nói rối rít, bà Ella bỗng thấy chóng mặt vì chẳng hiểu gì. Dịu dàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình, một tay nâng mặt Bảo Ngọc lên, bà nhìn vào mắt cô kiên nhẫn hỏi:
- Con nói gì bác không hiểu? Bình tĩnh nói lại mọi chuyện rõ ràng cho bác nghe nào.
Nghe vậy, Bảo Ngọc cố gắng hít sâu, trấn tĩnh một chút, kể lể:
- Có người điều tra về giấy tờ mật của công ty, tin tức bị lộ ra khiến cổ phiếu công ty của bố con bị giảm xuống trầm trọng, đồng thời lại có người thu mua vào. Bây giờ công ty đang trong tình trạng nguy cấp. Bố con nói, mọi chuyện đều là anh Vương làm…. Bà à, bác phải ngăn anh ấy lại, anh ấy không thể tuyệt tình như vậy. – Nói đến đây, cô ta lại mất kiểm soát, túm chặt váy bà Ella khóc lóc van xin.
Sau một tiếng “Choang” kinh hãi, Bảo Ngọc lập tức ngừng bặt tiếng khóc, ngước nhìn bà Ella đã đứng bật dậy từ lúc nào. Sắc mặt bà trắng nhợt như sắp ngất đi, hai tay run run vì kích động. Ly cà phê trên bàn đã vỡ vụn trên mặt đất vì sự va chạm đột ngột của bà với chiếc bàn khi đứng lên. Cà phê trong ly bắn tung tóe khắp sàn nhà và bắn lên quần áo nhưng Bà Ella không bận tâm, mạnh mẽ túm chặt hai vai BN, nâng cô lên khàn khàn hỏi:
- Con nói thằng Vương muốn thu mua công ty của nhà con?
Bảo Ngọc không nói gì, chỉ bất lực gật đầu.
Nghe xong bà Ella như diều đứt dây ngã ngồi xuống ghế. Bảo Ngọc cũng không còn sức đỡ của bà đành ngã trở lại trên sàn nhà lạnh băng, cái lạnh như thấm vào tim khiến cô run rẩy sợ hãi, cuống cuồng bò về phía chiếc ghế, lay tay bà Ella, miệng không ngừng nói:
- Bác phải ngăn anh ấy lại, nhất định bác có thể ngăn anh ấy lại mà.
- Không thể nào…. Tại sao nó lại làm vậy? Làm sao nó có thể làm được? – Bà Ella thẫn thờ tự hỏi, sau đó vội vàng nắm chặt khủy tay BN hỏi, không quan tâm đến việc đang làm cô đau – Rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải con đã làm gì khiến nó tức giận không? Con nói rõ ra đi.
Thấy bà Ella khẩn cấp hỏi mình, Bảo Ngọc đành cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén, sâu thăm thẳm của bà đáp:
- Con nghĩ chắc là anh ấy đã biết chuyện bác đến bệnh viện yêu cầu Như Tuyết rời xa anh ấy ạ.
- Phản rồi, phản rồi – Bà Ella giận dữ vỗ mạnh vào mặt bàn, chiếc bàn rung lên bần bật như hơi thở đang phập phồng của chủ nhân – Chỉ vì chuyện đấy mà nó dám làm như vậy. Nó coi bác là gì đây? – Bà vội vàng nhìn người đàn ông đang chắp tay nghiêm trang đứng gần đó ra lệnh - Ông Trương, lập tức gọi nó về đây ngay cho tôi.
Vừa nghe tiếng gọi đầy uy quyền và tức giận của bà chủ, ông Trương vội vàng gật đầu dạ da vâng vâng nhưng chưa kịp quay đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, không gian trở nên tĩnh lặng, dường như mưa gió ngoài kia còn không đáng sợ bằng âm thanh này. Nó chứa đầy uy lực và sự hủy diệt.
- Không cần…. Con cũng có chuyện muốn nói với mẹ đây.
Sau giọng nói ấy là hai cái bóng cao lớn, mạnh mẽ khoác áo bành tô đen xuất hiện ở cửa.
Minh Vương chậm rãi cởi áo khoác đưa cho người hầu, ánh mắt lạnh lẽo, thâm trầm quét về phía Bảo Ngọc đang sợ hãi đến đơ người, trừng mắt nhìn anh dưới chân bà Ella.
- Vương, con nói cho mẹ biết có phải con đang định thu mua công ty của ông Cường? – Thấy con trai trở về, bà Ella vội vàng hỏi luôn.
Bước từng bước tiến lại gần hai người, Minh Vương không vội trả lời, nhấc khóe môi bạc lên tạo thành một nụ cười hết sức quyến rũ đồng thời cũng mang theo sát khí đáng sợ nhìn chằm chằm Bảo Ngọc như xứ giả từ địa ngục đến câu hồn khiến cô ta càng sợ hãi, người bất giác run lên, vô thức lùi dần về phía sau.
Ung dung ngồi xuống ghế, đặt một điếu thuốc lên miệng rồi châm lửa, chân trái vắt lên chân phải, Minh Vương thong thả ngả người ra sau, rít một hơi dài. Khói thuốc lượn lờ, mờ ảo khiến sự quyến rũ và anh tuấn càng tăng thêm, lúc này trông anh chẳng khác nào một thợ săn đang hưởng thụ niềm vui chơi đùa với con mồi của mình.
Đợi không khí lắng đọng đến cực điểm, mọi người đều nín thở, nhìn chăm chăm chờ đợi đáp án, Minh Vương mới hé mắt nhìn thẳng vào mặt mẹ, nhẹ nhàng đáp như chẳng có chuyện gì:
- Không phải là “đang định” mà lã “đã làm”…thưa mẹ.
Mặc dù nói với giọng kính cẩn nhưng anh lại vừa quăng cho mẹ mình một tin chấn động hơn cả tin tức lầu năm góc bị khủng bố lần thứ hai.
Bà Ella lảo đảo vịn vào tay ghế, tay run run chỉ vào con hỏi:
- Mày nói gì?...nói lại…lần nữa xem.
- Con đã thu mua tập đoàn bất động sản Hồng Cường. – Minh Vương bình tĩnh nhắc lại từng từ rõ ràng.
Lần này tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trố mắt nhìn Minh Vương như đó là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Không khí bị ép đến tối đa.
Sau giây phút thẩn thơ vì không thể tiếp nhận nổi, bà Ella đửng bật dậy chỉ vào mặt con hét lên:
- Sao mày có thể làm thế? Mày điên rồi, điên thật rồi.
- Đúng vậy, con điên rồi, con bị các người bức điên rồi.
Đến lúc này Minh Vương cũng mất bình tĩnh, đứng bật dậy đối diện với mẹ đáp trả, hai tay nắm chặt như đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng.
Nghe vậy, Bà Ella nhìn con trân trối hỏi:
- Làm sao mày có thể làm được? Mày có nghĩ đến hậu quả không?
- Hậu quả? Hậu quả gì? Con đã từng nói các người chưa