Đứng ở cửa sân thượng, mọi người đảo mắt nhìn quanh. Ánh nắng chói chang giữa trưa khiến họ phải nheo mắt lại.
Sân thượng rộng lớn được lát gạch đỏ. Mặt trời chính ngọ chiếu thẳng vào càng khiến màu đỏ đâm vào mắt đau nhói.
Khiếp sợ nhất là sân thượng không hề có tường cao bao quanh mà chỉ có một hàng gạch thấp tè, vô cùng nguy hiểm.
Giây phút nhìn thấy con gái đang đứng giữa sân trong chiếc váy trắng nguyên vẹn như buổi sáng, Như Tuyết thở phào một hơi, đồng thời lại đau lòng không thôi trước khuôn mặt bỏ bừng vì nắng và sợ hãi của con. Cô vội vàng bước về phía đó, miệng thốt gọi con:
- Ánh Dương.
- Mẹ, mẹ ơi....Mẹ..e...e... – Vừa nhìn thấy mẹ, Ánh Dương liền giãy dụa kịch liệt, hai tay cố vươn về phía mẹ, vừa khóc vừa gọi to.
Trái tim người làm mẹ đau đớn như trăm ngàn mũi kim xuyên qua. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con chẳng khác nào từng giọt axit giỏ vào đầu.
Đưa hai tay ra trước, Như Tuyết run run vỗ về con:
- Đừng sợ, mẹ ở đây....Bé con....ngoan...không sợ....
Vừa nói cô vừa vội vàng tiến về phía trước.
Nào ngờ cô mới đi được hai bước, bóng người đằng sau đã lộ diện.
Là người đàn ông mặc bộ đồ tài xế cô đã nhìn thấy, chỉ là khuôn mặt bây giờ không phải lúc đó.
Khuôn mặt lạnh băng và dữ dằn của người đàn ông nhìn chằm chằm Minh Vương.
Trên tay anh ta cầm một sợi dây thừng.
Lúc này mọi người mới chú ý bao quanh bụng Ánh Dương là một sơi dây to mà đầu kia nằm gọn trong tay người đàn ông.
Bảo Ngọc chậm chạp và quyến rũ bước từng bước từ mép ngoài về phía họ.
Dáng đi của cô ta uyển chuyển và uốn lượn không khác gì một con rắn đang trườn đến gần con mồi, mỉm cười nhìn Như Tuyết nói:
- Bình tĩnh....Như vậy không vui chút nào...
Cô ta nhíu mày đảo mắt nhìn chân mọi người rồi duyên dáng giơ tay lên.
Người đàn ông hiểu ý, giật mạnh sợ dây, Ánh Dương liền loạng choạng trượt về sau.
Vài người sợ hãi hét lên, trong đó có Như Tuyết.
- Dừng lại....đừng mà....đừng làm đau con bé. – Cô nghẹn ngào van xin, ánh mắt đau đớn nhìn con. Giờ này cô hoàn toàn thấm thía câu nói “ đánh con mà nhắm vào tim mẹ”.
Bảo Ngọc lạnh lùng nhướng mày thách thức, tay tiếp tục giơ lên, người đàn ông đồng thời tăng thêm lực đạo làm dây thừng càng xiết chặt vào bụng Ánh Dương. Bé đau đớn hét lên, càng giãy dụa kịch liệt hơn.
Như Tuyết cuống cuồng lui lại, hốt hoảng la lên:
- Bé con.....ngoan....ĐỪNG GIÃY DỤA..... – Cô quay sang nhìn Bảo Ngọc khẩn thiết – Đừng làm vậy....Tôi xin cô.....Tôi xin cô mà.....
Cô cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Nhưng giờ phút này điều đó không hề có tác dụng, giọng cô vẫn run lên, nức nở nói trong tiếng khóc:
- Bảo Ngọc....người cô muốn là tôi, không phải Ánh Dương....Thả con tôi ra....cô muốn làm gì tôi cũng được.....
- Bảo Ngọc cô nên biết đang làm gì....Thả con bé ra, tôi sẽ coi như không có chuyện gì.
Minh Vương bước lên ôm lấy vai Như Tuyết, cô gần như không đứng nổi vì áp lực của nỗi đau. Hai mắt anh nhìn chằm chằm Bảo Ngọc, giờ phút này anh hối hận vô cùng vì đã nương tay cho cô ta trước đó. Chưa bao giờ anh hận mình vô dụng như bây giờ, vậy mà giọng nói vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Nghe anh nói vậy, Bảo Ngọc cười khích tướng:
- Nhưng tôi lại muốn anh coi như có chuyện gì đấy.
Nói xong, ánh mắt cô ta đột nhiên trở nên sắc bén, giận dữ nhìn anh, phất tay về phía người đàn ông kia. Ánh Dương lập tức bị lôi đến gần mép ngoài cùng kèm theo vài tiếng kêu kinh hoàng.
Như Tuyết khiếp sợ gào lên, tim như nhảy khỏi lồng ngực:
- ĐỪNG....ĐỪNG MÀ.......DỪNG LẠI...DỪNG LẠI NGAYYYYY......
- Đến bây giờ anh vẫn còn dám dùng thái độ như vậy với tôi? Trần Minh Vương, anh có biết tôi rất căm ghét bản mặt đó của anh không? – Càng nói răng Bảo Ngọc càng nghiến chặt vào nhau, hai ngọn lửa đỏ rực như màu gạch sục sôi trong mắt.
Người đàn ông kia phối hợp ăn ý, đưa tay lắc nhẹ người Ánh Dương như đồng hồ quả lắc, thích thú nhìn bé sợ hãi hét lên và nghe rõ tiếng kêu gào của từng người.
- Long Tợn, mày muốn thì nhằm vào tao, đừng có hèn hạ lấy con gái tao ra uy hiếp.
Minh Vương âm trầm nhìn người đàn ông đang nắm lấy Ánh Dương, răng nghiến chặt lại, các khớp tay kêu răng rắc. Chỉ hận không thể xẻ thịt tên đó ngay.
- Đúng vậy, nếu mày là đàn ông thì đến đây đấu tay đôi với tao....Đừng lấy trẻ con ra che chắn. – Quang Tiệp cũng bước lên, rít qua kẽ răng.
Người đàn ông tên Long Tợn đó chính là một đại ca trong giới giang hồ, từng bị Minh Vương xóa sổ băng nhóm, không ngờ hắn ta lại trốn được, bây giờ còn dám giúp đỡ Bảo Ngọc bắt cóc người.
Những lời khiêu khích của hai người không hề khơi gợi một chút cảm xúc trên khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông.
Vẫn nhìn chằm chằm Minh Vương từ đầu, trong mắt Long Tợn lóe lên tia ngoan độc như muốn nhai thịt, uống máu anh.
Người đàn ông này là kẻ thù lớn nhất của hắn. Hắn ta vừa hủy hoại địa bàn, cướp đàn em của hắn lại còn chiếm được trái tim người hắn yêu.... Đã thế hắn còn không quý trọng, vô tình đặt tất cả dưới chân nhẵm nát.
Long Tợn yêu Bảo Ngọc từ lần đầu tiên họ chạm mặt nhau trong một vụ làm ăn. Nhưng trong mắt, trong tim cô ta luôn chỉ có Minh Vương. Cho dù hắn có làm gì, có gắn bó với cô ta lâu như thế nào, thậm chí là hi sinh cả tính mạng thì cô ta vẫn không thể yêu hắn.
Có lúc hắn rất hận, chỉ muốn cường bạo cô ta cho rồi nhưng cuối cùng lại không vượt qua được tình yêu hèn hạ của mình.
Hắn biết cô ta điên rồi, điên vì tình nhưng hắn không hề ngăn cản, càng không thể tức giận mà chỉ thương tâm vô cùng bởi chính hắn cũng đang đắm chìm trong thứ tình cảm điên cuồng đó.
Có lẽ do họ cùng là con chiên của tín đồ mù quáng vì tình cho nên hắn có thể hiểu tại sao cô ta làm vậy. Đồng ý giúp cô ta mặc cho biết sẵn tương lai chào đón hắn chắc chắn là cái chết hoặc ngục tù tăm tối.
Bảo Ngọc liếc nhìn Long, vẻ mặt hắn ta vẫn lạnh lẽo và kiên định như tảng đá, sau đó cô ta nhìn Như Tuyết, cười nhẹ nói:
- Được rồi.... Tôi sẽ theo ý nguyện của cô.....Đến đây, tôi sẽ tha cho con cô.
Cô ta dịu dàng đưa tay về phía trước.
Như Tuyết hít sâu một hơi, định dợm bước nhưng tay ngay lập tức bị nắm chặt.
Minh Vương nhìn cô do dự, không nỡ buông ra.
Cô trao cho anh tia nhìn mãnh liệt, trong mắt là quyết tâm rõ ràng, sau đó giật mạnh tay anh, dứt khoát đi nhanh về phía Bảo Ngọc.
Khi chỉ cách cô ta vài bước chân, Bảo Ngọc nhanh nhẹn kéo giật cô về phía mình. Một con dao găm bỗng từ đâu xuất hiện, kề ngay vào cổ cô.
Cô ta vui sướng nhìn mọi người hít một hơi lạnh, quay lại hất đầu ra hiệu Long Tợn thả người.
Không còn sợi dây quấn quanh bụng, Ánh Dương vội vàng chạy về phía mẹ khóc:
- Mẹ, mẹ ơi.
- Đi về phía bố, nhanh lên. – Như Tuyết gấp gáp hét lên với con.
Nhưng Ánh Dương không nghe, liên tục lắc đầu, khóc òa nói:
- Không....không...Ánh Dương muốn ở bên mẹ cơ...
- Ánh Dương ngoan....nghe lời...mẹ không sao đâu...đừng sợ.
Như Tuyết nước mắt rơi như mưa, nhẹ nhàng dỗ dành con. Cô cố gắng với tay đến má Ánh Dương. Ngón tay dính đầy nước mắt của con làm cô đau đớn rụng rời.
- Bé con, ngoan....nhanh lại đây. – Minh Vương cũng dịu dàng giơ tay ra gọi.
Nghe vậy, Ánh Dương nhìn bố rồi nhìn chằm chằm vào mặt mẹ hồi lâu, ôm chặt chân mẹ hơn sau đó dứt khoát chạy nhanh về phía bố.
Minh Vương vội vàng ôm con vào lòng, qua loa vỗ về rồi đưa cho bà Ella. Ánh mắt anh lại quay về phía Như Tuyết đang ở trong tay Bảo Ngọc.
- Tỉnh táo lại đi, cô không muốn làm vậy đâu. – Ánh Dương đã an toàn, Như Tuyết không còn áp lực nặng, dần dần bình tĩnh lại, nắm chặt khuỷu tay của Bảo Ngọc nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nghe vậy, cô ta liền dí chặt con dao vào cổ cô, sát lại gần nói nhỏ:
- Tôi biết rõ mình đang làm gì. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp.
Người con gái mình yêu đang ở trong tay người đàn bà mình hận nhất trên đời, Minh Vương sốt ruột đến phát điên, vội vàng hô to lên:
- Bảo Ngọc, rốt cuộc cô muốn gì?
- Anh trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy từ khi nào? – Bảo Ngọc nhìn về phía anh đang nắm chặt tay, hai mắt như muốn phun ra lửa trừng cô ta, sau đó giọng điệu nhẹ nhàng như tơ vang lên – Có phải tôi muốn gì anh cũng đáp ứng?
Âm thanh chưa kịp truyền xa đã bị gió quấn đi. Nhưng giờ phút này ai cũng tập trung cao độ, có thể bắt kịp từng từ cô ta thốt ra.
Mọi người âm thầm hít sâu trước câu hỏi đầy ý nghĩa của cô ta.
- Đúng. – Minh Vương mặt không đổi, lạnh lùng khẳng định.
Ánh mắt Bảo Ngọc chứa tia mất mát nhìn anh, sau đó lấy lại độ cợt nhả, bình thản hỏi:
- Kể cả tính mạng của anh?
Lần này tất cả khiếp sợ nhìn Bảo Ngọc, bà Ella vẫn im lặng từ nãy vội vàng bước lên, nhìn cô ta khuyên ngăn:
- Bảo Ngọc, con điên rồi... đừng làm điều dại dột như vậy, dừng lại đi.
- Đúng vậy. – Minh Vương vẫn bình tĩnh đáp như không có chuyện gì.
Bà Ella nghe xong liền quay phắt về phía con trai không thể tin nổi. Bà vội vàng lắc đầu, sống mũi cay cay gào lên với con:
- CON ĐIÊN RỒI....HAI NGƯỜI ĐỀU ĐIÊN RỒI.... ĐIÊN HẾT CẢ RỒI.... Các người dừng lại...dừng hết lại cho tôi.....CÓ NGHE THẤY KHÔNG?
Lời nói của bà không hề có tác dụng, Minh Vương vẫn lạnh lùng nhìn Bảo Ngọc, bước về phía trước.
- Chỉ cần cô thả cô ấy, tôi sẵn sàng chết ngay lập tức.
Lời anh vừa dứt không khí lập tức ngưng trệ. Mọi người trợn trừng mắt không dám tin những gì mình nghe được. Quang Tiệp cũng sợ hãi, vội vàng kéo tay anh quát:
- Cậu điên rồi.
Minh Vương không quan tâm, nhìn sâu vào mắt anh rồi hất mạnh tay anh ra, bước về phía trước, mắt vẫn nhìn chằm chằm Bảo Ngọc, nghiêm túc hỏi:
- Thế nào?
Thật không ngờ anh có thể trả lời dứt khoát và nhanh gọn như vậy. Thự sự không có lấy dù chỉ một tia do dự hay cân nhắc trong mắt anh. Bảo Ngọc đau đớn nở nụ cười thê lương.
- Anh thực sự có thể chết vì cô ta....vì cô ta.
Cô ta lẩm bẩm nói, đây là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi nữa.
Đờ đẫn nhìn người đàn ông cô từng căm ghét đến nỗi không bao giờ muốn nhìn thấy lần thứ hai trong đời, Như Tuyết nghĩ mình nghe nhầm.
Chỉ khi anh từng bước tiến về phía trước, cô mới liều mạng lắc đầu, nước mắt lại không ngừng chảy ra, quát lên:
- Không cần...tôi không cần anh chết vì tôi....Trần Minh Vương, anh nghe không? Tôi không cầnnnnn.......
Nhưng anh không hề dừng lại, chỉ nhìn cô cười âu yếm.
Bất chợt Bảo Ngọc bừng tỉnh, vội vàng cứa nhẹ lưỡi dao vào cổ Như Tuyết. Một dòng máu nóng chầm chậm chảy ra từ vết rách, thấm vào chiếc áo sơ mi sáng màu của cô. Nhưng cô ta không động lòng, hét lớn:
- Dừng lại.
Mọi người lại hoảng hốt bịt chặt miệng vì phẫn nộ và sợ hãi.
Ánh Dương òa khóc nức nở, người không ngừng nhoài về phía trước.
Bà Ella đau lòng ôm chặt cháu, ánh mắt khiếp sợ và lo lắng nhìn Như Tuyết.
Minh Vương lập tức dừng chân, đau đớn nhìn vết thương trên cổ cô, trong mắt anh giờ này cũng ngập tràn màu đỏ, trong miệng là mùi máu nồng đậm.
- Tôi muốn hỏi anh một điều.
Anh bất động hằm hằm nhìn cô ta chờ đợi.
Mọi người cùng nín thở lắng nghe.
Cái nắng gay gắt rọi xuống đầu từng người. Mồ hôi nhớp nhúa đầy mặt nhưng không ai dám dơ tay gạt đi.
- Nếu không yêu cô ấy.....anh sẽ lấy....tôi chứ?
Bảo Ngọc nhìn sâu vào mắt Minh Vương, thận trọng hỏi. Dường như câu trả lời của anh là yếu tố quyết định tất cả của cô ta.
Mọi người cũng quay lại quan sát nét mặt anh, hồi hộp chờ câu trả lời.
Im lặng nhìn người mình yêu một lúc rồi nhìn thẳng vào mặt cô ta, Minh Vương thành thật đáp:
- Bảo Ngọc, cô hiểu rõ tôi mà.... Cho dù không có cô ấy, tôi cũng không đời nào nghe lời bố mẹ lấy cô.
- Thế còn những người khác? – Cô ta chưa từ bỏ hi vọng hỏi tiếp.
Nghe vậy, anh cười nhẹ, ánh mắt mơ màng tưởng tượng ra tương lai nếu thật sự như vậy thì anh sẽ làm gì?
- Tôi không nghĩ mình sẽ độc thân suốt đời....Có thể tôi sẽ lấy đại một người nào đó....với điều kiện là người đó cũng không yêu tôi.....nhưng chắc chắn.... không phải cô. – Anh nhấn mạnh mấy chứ cuối cùng.
- Tại sao? Tại sao anh thà lấy đại một người cũng không muốn lấy em? – Bảo Ngọc điên cuồng hét lên, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc như vậy. Anh thà lấy một người không yêu mình, không quan tâm cô ta như thế nào cũng không đồng ý lấy cô?
Nhìn cô gái đang nổi điên trước mặt, Minh Vương thở dài nói:
- Bởi tôi không muốn làm khổ cô hay bất cứ cô gái nào....Nếu người đó không yêu tôi thì sẽ không bị tôi làm tổn thương.....Thật lòng mà nói...Tôi đã từng coi cô như em gái.
Lời nói chân thật nhưng đầy tàn nhẫn của anh như những nhát dao ngọt lịm, từ từ cứa vào tim Bảo Ngọc. Tuy anh nói là muốn tốt cho cô, không muốn làm tổn thương cô.... nhưng có gì đau đớn hơn trong tình yêu khi người mình yêu lại vì không muốn tổn thương mình, vì không thể yêu mình mà làm vậy? Nực cười thay người đó còn coi mình như người thân. Điều đó khác gì chặt đứt cơ hội, chặn đứng tình cảm của đối phương. Người thân làm sao có thể yêu người thân?
Bảo Ngọc đau đớn ngửa mặt lên trời cười to, nụ cười mới thê lương và rớm máu làm sao!
Mọi người ngơ ngẩn nhìn cô không biết nên biểu