Ngày còn ở trong chậu trời nhóm họ tổng cộng có bốn cô nương, ngày ngày tắm xong thường tụm lại chải tóc cho nhau, việc chải tóc Tân Tú hầu như do lão tam đảm nhận, ngay cả việc nhỏ nhặt đó nàng ấy cũng luôn làm rất cẩn thận.
Cô nương này mới từng ấy tuổi, khi mới quen hay tỏ ra lạnh lùng nhưng sau khi ở chung mới biết con bé thực tình rất mềm mỏng lại trọng tình cảm, chẳng qua đôi khi quá nhạy cảm, hay nghĩ ngợi và không được tự tin lắm, có lẽ nguyên do từ gia đình mà ra.
Đám nhỏ hơn không nghĩ ngợi nhiều thế. Mỗi ngày Tân Tú chỉ việc dẫn chúng đi nô đùa nghịch ngợm khắp nơi là cả đám đã vui quên cả trời đất, nhưng lão tam thì khác, cho nên Tân Tú luôn quan tâm con bé nhiều hơn đôi chút, khuyên bảo lão tam rất nhiều điều.
Thực tình nàng cũng chẳng khuyên gì nghiêm túc cho cam, chỉ là mấy câu đạo lý vớ vẩn đùa vui linh ta linh tinh, nhưng không ngờ lão tam lại rất hợp với những lời khuyên không đứng đắn như thế.
Đã mấy ngày không gặp nhưng hai người chẳng ai thấy gượng, lão tam nghe Tân Tú kể chuyện mình thấy thực thiết linh thú ở U Hoàng Sơn, nghe nàng vừa cười vừa kể về việc gặp cảnh sư đồ lão nhị bị bắt, xong lại nói không ngờ sư phụ mình lại thích ăn ngọt và những chuyện linh tinh khác nữa, khiến lão tam ngồi sau nàng bật cười không thôi.
Nàng ấy kể về chính mình: “Muội ở Tây Lĩnh chưa gặp phải chuyện gì thú vị cả, nhưng sư phụ và sư huynh đều đối xử với muội rất tốt, sư phụ dạy muội tu luyện, nếu có gì không hiểu hai sư huynh sẽ giảng lại tỉ mỉ cho muội nghe. Nếu muội không biết điều gì các sư huynh cũng chưa từng mắng chửi, rất là kiên nhẫn.”
“Lúc mới tới đây muội vẫn chưa thích nghi được với tiết trời lạnh lẽo ở nơi này, hai vị sư huynh bèn đốt lò cho muội sưởi ấm, sư phụ còn đặc biệt tìm áo lông cho muội. Sau khi đã quen rồi cảm thấy cũng khá được, cảnh tuyết nơi này đẹp lắm, nhất là vào lúc bình minh và hoàng hôn, nếu có cơ hội đại tỷ nhất định phải tới chỗ muội ở hai ngày mới được.”
Tân Tú ngồi trước gương vừa mỉm cười vừa lắng nghe nàng ấy nói, khi nàng mới bước vào phòng lão tam đã để ý rồi, phòng riêng của con bé đúng là được bố trí rất có tâm. Giường phủ đệm lông dày, một tấm bình phong chắn gió đặt đối diện với cửa sổ, trước giường trải thảm, còn cả chiếc lò tản ra những làn khói xanh lượn lờ và mùi hương dìu dịu, hai bên bậu cửa sổ đặt hai bồn cây xanh mươn mướt.
Bên chân bỗng vang lên tiếng kêu giống loài chim nhỏ hay gà con, Tân Tú cúi đầu, nhìn thấy một quả cầu nhỏ nhỏ đang cọ chân lão tam.
“Tiểu Tuyết, sao mi lại chạy ra đây rồi.” Lão tam ôm quả cầu xù xù đó lên, giơ ra cho Tân Tú xem, “Thứ này mấy ngày trước sư huynh của muội tìm thấy ở dãy núi bên kia, mẹ nó chết rồi, nó không còn ai chăm sóc nên sư huynh đem về đây để nó bầu bạn với muội.”
Trên lớp lông trắng muốt của con vật đó lấm tấm những vết đen, đôi mắt to tròn ánh sắc lam, nó ôm lấy đuôi mình, hóa ra là một nhóc báo tuyết con. Tân Tú ôm lấy nó, mới sờ một lát con báo tuyết này đã kêu lên và giãy dụa đòi bò khỏi tay nàng, vẻ không thích lộ rõ trên mặt.
Tân Tú: “Ha ha, lại còn tỏ thái độ với ta nữa.”
Lão tam ôm báo tuyết con, cười: “Ngày xưa cũng như thế nhỉ, đại tỷ sờ con gì có bộ lông dày tụi nó đều chạy biến.” Đương nhiên cuối cùng chẳng con nào thoát được, hoặc là biến thành một nồi thịt, hoặc là biến thành nhiều nồi thịt.
Tân Tú nhướn mày, “Ta không thèm ghen tị đâu nhé, giờ ta được sờ thực thiết linh thú rồi, vừa to vừa mềm vừa ấm, ta có sờ thế nào nó cũng không bỏ chạy.” Thực ra nàng cũng cảm thấy rất khó hiểu, từ xưa đã hay bị chó mèo nhà người ta chê, chỉ có con chó đại bảo bối nhà Tân Tú mới bằng lòng cho nàng sờ, giờ đến thế giới này những con lông dài khác cũng không thích bị nàng động vào, trừ mẹ gấu trúc.
Nên rốt cuộc là do kỹ thuật sờ lông của nàng quá kém hay những con vật khác trời sinh đã không hợp với nàng rồi nhỉ? Từ vẻ bình tĩnh của mẹ gấu trúc mỗi lần bị nàng sờ lông, Tân Tú cảm thấy vấn đề chắc chắn không nằm ở kỹ thuật của bản thân.
Tân Tú tết tóc xong bèn cuốn nó lại và cố định sau gáy, lỡ chút nữa lái xe tóc bay loạn lên trông lại hệt Mai Siêu Phong* mất.
(*) Nhiều Mai Siêu Phong quá không biết pick hình nào, nhưng chung lại là tóc tai bù xù kiểu ngược theo chiều gió ấy các bạn ạ.
Khi các nàng ra ngoài lão nhị đã đổi quần áo xong và đang trò chuyện với hai vị sư huynh, hai vị sư huynh hứng chí bảo cũng muốn ăn lẩu cùng họ, Tân Tú nghe thế bèn vui vẻ đồng ý.
“Nếu đã vậy, lão nhị đi với hai sư huynh đi, để ta chở lão tam.” Tân Tú nói.
Lão nhị bĩu môi tỏ vẻ “biết ngay mà” trong khi đã đi về phía hai vị sư huynh, dẫu vậy hắn hãy còn đang lẩm bẩm, “Đệ còn muốn ngồi xe nữa cơ.”
Tân Tú chẳng thèm để ý tới hắn, nàng kéo lão tam cũng đang mong chờ ra ngồi sau xe. Hai vị sư huynh chưa từng thấy linh khí bay giống cái của Tân Tú bao giờ bèn sán lại chỗ chiếc xe ngắm nghía, họ trầm trồ khen ngợi.
“Mai Khê sư muội, muội ngồi lên cái “mô-tô” này phải cẩn thận đấy, nhớ giữ chặt lấy khung xe.” Sư huynh béo không yên tâm lắm bèn dặn dò một câu như thế.
Tên lão tam là Mai Khê tức hoa mai bên khe suối, một cái tên tao nhã biết bao nhiêu, tiếc rằng mấy đứa Tân Tú cứ gọi nhau theo số thứ tự mãi nên đến tận lúc lão tam bái sư, cái tên ấy mới được dùng tới.
Lúc lão tam mới ngồi trên xe mô-tô hãy còn hơi căng thẳng, nên Tân Tú không phóng nhanh mà đi rất từ từ để nàng ấy từ từ thích nghi. Dần dà, lão tam thấy cảnh sắc bên dưới nên đỡ hồi hộp hẳn, ít nhiều cũng phẩm được niềm vui nhỏ khi bay lượn trên không, nàng ấy nói với vẻ khao khát: “Muội muốn tu luyện nhanh hơn để có thể bay được sớm, đến lúc đó ngao du khắp chốn đất trời, nơi nào cũng đi được, ung dung tự tại sung sướng biết chừng nào.”
Tân Tú: “May mà mấy đứa đều không sợ độ cao đấy, chứ không dám bay thì mất phân nửa cái thú tu tiên rồi còn gì. Xe này bay được cao lắm, vượt trên cả những tầng mây đấy, sao, nếu muội không sợ thì ta chở muội bay lên cao quan sát thử nhé?”
Lão tam lại là đứa không chịu thua dễ dàng bao giờ, lúc này nàng ấy nghiêm nghị mím môi, chấp thuận lời khiêu chiến của nàng: “Bay đi!”
Họ lượn một vòng lên mây mới thôi, đến khi lượn xuống, hai vị sư huynh đã dẫn lão nhị đến chỗ lão Ngũ và Cảnh Thành Tử sư thúc lâu rồi. Cả đám quyết định ăn lẩu tại chỗ Cảnh Thành Tử sư thúc, thứ nhất là vì chính Cảnh Thành Tử sư thúc cũng rất thích ăn, lão tốt bụng và thích hội họp ầm ĩ, tiếp nữa, chỗ lão lại có nhiều nguyên liệu nấu ăn —— nguyên nhân chủ yếu chính là nhiều nguyên liệu nấu ăn đấy.
Địa bàn của Cảnh Thành Tử sư thúc khác với hầu hết các sư thúc ở chỗ, lão ở trong “nhà tranh”. Gần chốn lão ở là một lạch nước và một cây mận đào, nơi này mênh mông những mảnh ruộng tốt và vườn rau xanh, bên ngoài hàng rào nơi sân nhỏ lấm tấm mấy bụi hoa