Tân Tú là người thích sự náo nhiệt, dù cho ở nơi đâu cũng luôn thật nhiều người vây quanh Tân Tú, trước kia nàng có rất nhiều bạn bè, họ hội họp khá thường xuyên mà khi đã hội họp ăn uống sao có thể thiếu lẩu và món nướng được. Lẩu và đồ nướng giống nhau ở chỗ chúng đều tỏa ra bầu không khí sôi nổi ồn ã, Tân Tú luôn cảm thấy, cái bầu không khí trần tục này mới mang lại hương vị của chốn nhân gian.
Từ bạn bạn thuở nhỏ, bạn cùng lớp, bạn cùng phòng đến đồng nghiệp đều bị nàng tiêm nhiễm sở thích ăn lẩu và nướng, dù là người bạn gàn dở nhất hay cô bạn cùng phòng lười nhác cũng bằng lòng theo nàng đi vui chơi giải trí. Bây giờ tuy tha hương nơi dị giới, món lẩu và đồ nướng vị khác xưa, bạn bè bên cạnh cũng không giống khi trước, nhưng tâm trạng giờ này cũng giống như ngày ấy.
Tóm lại, miễn là bên mình luôn có người bầu bạn, thì những cảm xúc u uất của nỗi buồn ly biệt cũng có thể bay biến theo mùi hương của một xiên thịt hoặc một nồi lẩu thôi.
“Đại tỷ, cái tương ớt tỷ hay làm ấy, sao ta làm không ra vị như thế nhỉ?”
“Đại tỷ tới đây mau lên, hạt tiêu ớt cay đã sẵn sàng, tỏi cũng đã bóc vỏ xong ~”
Tân Tú thấy lão tứ đứng cạnh ửng đỏ đôi mắt, có lẽ do được gặp lại nhiều người quen nên hắn đã chực trào nước mắt, nhưng nếu mà khóc òa lên thật thì chắc lão tứ sẽ lại cự nự mất, nên nàng bèn đập vào gáy hắn, “Đi rửa mặt nhanh lên, xong xuôi đến đây làm việc với mọi người, có làm thì mới có ăn!”
Nói xong, nàng phất tay áo bước thẳng tới chỗ lão nhị và lão tam.
Thục Lăng là miền đất được ông trời ưu ái, sản vật phong phú, ranh giới bốn mùa chốn trần gian bị xóa nhòa ở nơi đây, mà những thứ gia vị họ thích chỉ cần cất công tìm trong núi chắc chắn sẽ tìm ra, hoặc lùng được cái khác để thay thế, thậm chí là tìm tới những niềm vui ngoài ý muốn.
Mùi tỏi và ớt khi cho vào nồi dầu nóng hơi gay mũi nhưng đồng thời cũng kích thích tuyến nước bọt tiết ra, sư huynh đứng cạnh xung phong nhận việc thái thịt hít hà một hơi sâu, bàn tay thái thịt như càng được tiếp sức.
“Thịt này phải thái mỏng ăn mới ngon, miếng thịt mỏng nhúng vào nồi lẩu sôi, thấm váng dầu ớt trên bề mặt nồi xong lại chấm tương ớt, cái vị đấy mới thật là tuyệt vời!”
“Thứ này tốt đấy, tươi và non nhưng tiếc là không hợp ăn lẩu cay, nhúng lá vào nước xong vớt lên dính biết bao nhiêu là ớt rồi hạt tiêu, mùi nặng dễ át mất vị tươi non lắm, không được không được, vẫn nên ăn mỗi đồ có sẵn trong nồi thì hơn.”
“Con lại thấy rau này non và giòn như thế nhúng vào nồi lẩu cay mới ngon, như thế mới không bị nhạt nhẽo quá.”
Còn chưa bắt đầu ăn Cảnh Thành Tử sư thúc với nhóm sư điệt đã cãi nhau về nồi nước dùng và nồi lẩu cay rồi, tranh luận một hồi cả nhóm lại chuyển sang so sánh vị nước dùng.
“Hay nấu nồi canh cá nhỉ, con cá này ngon lắm, không có mùi bùn đất mà cũng không tanh quá. Nấu món canh cá hầm sữa đi, rồi cho thêm ít khoai và cẩu kỷ vào.” Không biết là vị sư huynh nào đang nghiên cứu dưỡng sinh đề nghị như thế.
“Trời, con cá này chưa được sơ chế mà cỡ cũng tầm tầm đấy, lấy hầm canh cá thì tiếc lắm, làm cá ướp sa tế thì hơn, ta từng được nếm món cá ướp sa tế Tú Nhi sư muội làm rồi, cá rán giòn rụm, ăn xong mà dư vị vẫn còn mãi, ta đã ngóng món đấy mãi rồi.”
Dù là sư huynh sư tỷ rụt rè thế nào cứ hễ nói đến ăn là lại lảm nhảm không thôi, chỉ có sư huynh béo của lão tam là thật thà nhất, tới lui mãi chỉ hỏi đúng một câu: “Vẫn chưa được ăn sao?”
Cũng chẳng ai đứng ra phát biểu trước khi khai tiệc, họ bắt đầu ăn luôn. Phần đông trong số đó đều đã là người tu tiên hơn trăm năm, dẫu bề ngoài có trẻ trung đến đâu cũng nào nỡ tranh ăn với mấy đứa trẻ thực sự, thành ra đám lão nhị được ăn bữa no nê, Tân Tú cũng ăn qua loa trước, sau đó ăn thêm ít thịt nướng, lại chạy tới chỗ vỉ nướng xiên thêm mấy miếng nấm.
Nàng đi đâu mấy đứa nhỏ theo đó, ai chẳng biết theo lão đại mới được ăn ngon. Tiểu cửu ôm cái bát nhỏ bám đuôi các ca ca tỷ tỷ rất sành sỏi, cứ chút chút mọi người lại quay ra gắp đồ ăn vào trong bát cho nó.
Nhiều món ngon là do tiểu cửu mang tới, nó mới từng ấy tuổi nên tất không thể hiểu được những chuyện như thế được, chắc hẳn sư phụ Hàn Phòng Tử của tiểu cửu chuẩn bị quà rồi. Lúc lão thất lão bát tới cũng mang theo một rổ nho, nghe nói do tự tay Bạch Phi sư thúc trồng.
Cảnh Thành Tử sư thúc đã ăn đến độ cực hứng chí, lão không chỉ hào hứng uống rượu mà còn đi khắp nơi tìm đồ đệ và nhóm sư điệt uống cùng, chờ tới khi lão tìm tới chỗ tiểu đồ đệ Ngải Thảo định dụ hắn uống rượu, đã bị mấy đồ đệ lớn tuổi hơn xách cổ về.
Ngược lại, Tân Tú mới là đứa khá hứng thú với việc uống rượu, trước kia không phải nàng chưa từng uống rượu nhưng đây là lần đầu nàng thấy rượu ở thế giới tu tiên, tiếc rằng nàng vừa ngỏ ý muốn uống cũng đã bị các sư huynh sư tỷ lớn tuổi hơn xách cổ về.
Ăn cả bụng thịt, đã thấy ngán còn không được uống rượu, Tân Tú đành phải đi ép nước nho uống tạm. Thực ra với số tuổi của cơ thể này thì nàng uống ít rượu cũng không sao cả, nhưng các sư huynh sư tỷ lớn tuổi hơn canh rất kỹ, giọng họ dỗ nàng chẳng khác gì dỗ trẻ lên ba. Với họ, cái cơ thể mới mười mấy tuổi này của nàng có khi giống trẻ lên ba thật ấy chứ.
Tiệc tàn, mọi người thỏa mãn ra về, hẹn hồi sau lại tụ tập thêm lần nữa.
Chỉ còn Tân Tú không đi, nàng ngồi trong sân cho xuôi thức ăn, thuận tiện chờ lão tứ tỉnh rồi chở hắn về. Tên nhóc này ăn no nê đã ngả đầu ngủ thiếp mất, tay hắn còn đang nắm chặt lấy xâu thịt nướng chưa ăn xong. Tân Tú còn tưởng hắn uống nước nho cũng say được, để ý mới biết hóa ra lão tứ quá mệt nên đã thiếp đi mất rồi.
Lão ngũ dời chiếc ghế dựa của sư phụ ra sân cho lão tứ nằm, hắn ngủ rất sâu, mọi người vui đùa ồn ã cũng không thể khiến hắn tỉnh giấc.
Lão ngũ – cậu con tra hiếu thảo ngày nào chịu thương chịu khó quét dọn sân bãi, thu dọn xong xuôi lại pha trà, hắn rót cho Tân Tú một chén trà, “Trà bạc hà, ngắt lá từ lùm bạc hà trước cửa đấy ạ.”
Tân Tú bèn rề rà ở đây hết buổi trưa, chờ đến khi trời chiều ngả về phía đằng Tây mới thấy lão tứ tỉnh lại. Hắn mơ mơ màng màng duỗi người, sững sờ nhìn về phía chân trời.
“Tại chỗ Thiên Công sư thúc đệ không vui, đúng không?”
Hắn nghe được tiếng đại tỷ bèn ngoảnh đầu lại, thấy Tân Tú cũng đang ngồi gần đó mới lắc đầu đứng dậy ra chỗ nàng ngồi, chừng là hơi xấu hổ: “Không phải thế… Vẫn rất vui, đệ học được nhiều điều khiến đệ cảm thấy mình không còn vô dụng nữa. Chỉ là mệt lắm, vả lại nhiều chuyện các sư huynh biết còn đệ thì lại không.” Nói đền đoạn sau mặt đã như đưa đám.
Tân Tú: “Dù đệ có ngốc đi chăng nữa, học một trăm năm cũng phải biết thôi, huống chi đệ còn không ngốc. Đi thôi, ta chở đệ về, ta cũng phải về rồi.”
Trời chiều ngả về phía đằng Tây, ráng chiều ở