Edit | 4702i
Vào trời đông, đầm cạn nước làm lộ lòng sông trơ trọi, mấy đứa trẻ con từ thôn xóm gần đó đang chổng mông đào ếch xanh trong đất ẩm. Tiết trời nay đã quá lạnh, ếch xanh đều tìm hang chui vào tránh rét, nên chúng bèn mang sọt đi đào ếch xanh ra khỏi hang.
Vào lúc thiếu thốn lương thực, đám trẻ ở miền thôn xóm như thế cứ chạy vạy khắp nơi, lên non xuống hồ tìm hết thảy những gì có thể ăn được.
Trong đám trẻ mặc những tấm áo vải thô lấm bẩn và đầy mụn vá ấy, Tân Tú với bộ đồ trắng đứng giữa hệt một con cò trắng giữa bầy chim sẻ.
“Ngươi tìm ở đó không thấy gì đâu, nhìn nè, phải tìm trong hang khô mới có.” Đứa trẻ con cởi truồng, đen đúa và gầy nhách nghiêm túc giải thích cho Tân Tú nghe.
Tân Tú không hiểu giọng địa phương bên này, nàng loáng thoáng hiểu ý nó nhờ vào cử chỉ bèn nghe lời đổi sang một cái hang nhỏ hơi khô. Luồn tay vào trong, quả nhiên chỉ một lát đã mò được con ếch xanh.
“Ha ha ha bắt được thật này!” Nàng tiện tay ném con ếch xanh vào trong sọt rách của đứa bé, nó toét miệng cười lộ ra hàm răng xiêu vẹo, có mấy chiếc răng như thù ghét nhau mà đứng cách nhau thật xa.
Mấy đứa trẻ đều đen gầy như nhau, nhưng bay nhảy bên ngoài suốt nên trông vẫn hoạt bát khỏe mạnh, chúng ăn mặc phong phanh dưới làn gió lạnh tới thế mà vẫn cứ dửng dưng.
“A, nó sắp rơi rồi! Nó sắp rơi rồi!” Đứa bé dạy Tân Tú cách bắt ếch bỗng nhiên chỉ thẳng vào chiếc gùi trúc trên lưng nàng.
Tân Tú thong thả với tay về sau đẩy đứa bé con đang bò ra khỏi gùi về lại chỗ cũ rất thành thạo, bé gái lại ngã vào gùi vẫn cứ kiên trì lại bò ra nữa. Mỗi lúc ngủ nó mới chịu ngoan ngoãn, chỉ cần tỉnh là bắt đầu “hành” bọn họ.
Tân Tú móc một quả hồng to ra ném vào trong gùi, bé gái ngồi trong cái gùi lót đệm vừa chơi vừa gặm quả hồng rớt từ trên trời xuống, tới đây mới chịu yên tĩnh trở lại.
Đám trẻ nọ đã bắt được kha khá ếch xanh, định lột da ếch rửa qua rồi nướng lên ăn.
Thấy bọn chúng quen đường quen nẻo tìm mấy hòn đá tròn ven sông chất vào nhau định nhóm lửa, Tân Tú bèn sang ngồi luôn xuống không chút khách sáo: “Ta nướng thịt lợi hại lắm, sao, muốn ta nướng giúp các ngươi không?”
Đám trẻ châu đầu xì xào gì đó, chúng hiểu ý nàng. Có lẽ do ban nãy Tân Tú đã giúp chúng nên đám trẻ có phần tin tưởng nàng, đứa trẻ lớn nhất lại gần đưa sọt cho nàng.
Sau khi món ếch nướng của Tân Tú tỏa mùi hương, đám trẻ tụ tập bên nhau cứ nuốt nước miếng không ngừng, chờ tới khi nàng mò gói bột gia vị tự chế qua loa của mình ra để đổ vào ếch xanh, cái mùi hương lạ lùng ấy lập tức chinh phục tất cả trẻ con ở đây, tiếng nuốt nước miếng của chúng to đến nỗi không ai có thể lơ đi được nữa.
“Còn chưa ăn được à?”
“Ăn luôn đi mà, trước kia bọn ta nướng bừa lên là ăn được hết.”
“Ăn luôn đi, quen rồi.” Đám trẻ giục giã.
Nhưng Tân Tú vẫn ngồi đó lù lù, khi nàng cuối cùng cũng gật đầu chịu chia ếch xanh cho đám trẻ thì chúng liền lập tức nhét đồ ăn vào miệng, chẳng màng còn nóng mà ăn như hổ đói, thậm chí còn không nói lấy một câu.
Tân Tú cũng ăn một xiên thịt ếch, bé gái trong gùi trúc vịn thành gùi mà kêu a a a a, Tân Tú cầm quả hồng to dí sát mặt con bé, nhóc con này lại ôm quá hồng gặm gặm gặm, thực ra căn bản nó còn không gặm rách được vỏ quả hồng.
Cùng ăn một bữa ngon xong, Tân Tú hỏi thăm trong thôn có ai cho trẻ con bú được không, mấy đứa bé bèn nhiệt tình dẫn nàng đi tìm thức ăn cho bé gái.
Rời khỏi thôn xóm ấy, Tân Tú cưỡi la đeo gùi, tiếp tục đi về phía trước. Quãng đường này nàng thường xuyên gặp được đủ loại người, rất ít người có thể khiến nàng khen là “người tốt” hoặc mắng là “kẻ xấu”, hầu hết con người ai ai cũng bình thường như thế, như loài cỏ dại sống vất vưởng mà lại thật kiên cường.
Nàng muốn tìm nhà nào bằng lòng nuôi bé gái mình nhặt được, nhưng tạm thời nàng chưa tìm thấy, thậm chí không chỉ không tìm được mà nàng còn nhặt thêm một bé gái bị vứt bỏ nữa.
Lúc nàng nhặt được bé gái ấy một con chó hoang đang cắn xé quần áo trên người nó, bé gái không nhúc nhích, mặt tái xanh như đã chết.
“Haiz, chó con đừng cắn nữa, qua kia chơi đi.” Tân Tú bước vào khu đất hoang, quơ quơ miếng thịt khô nướng mình đang ăn dở hồi trưa trước mặt con chó rồi ném thẳng ra ngoài.
Chó hoang là loài động vật thông minh và nhạy cảm, dù thái độ của Tân Tú không hề hung hăng nhưng nó cũng nhận ra đó là đối tượng mình không đối phó được, bèn buông đứa trẻ ra nhào vào miếng thịt khô, sau đó ngậm miếng thịt chui tọt vào bụi cỏ. Tân Tú cũng không để ý đến nó nữa, nàng lại gần bế đứa bé gái kia lên.
La đạo sĩ đi theo nàng lâu nên nói chuyện tùy tiện hơn nhiều, thấy nàng kiểm tra xem bé gái kia còn sống không, bèn không nhịn được mà mỉa: “Vốn đã có một con nhãi phiền phức không ném đi được rồi, ngươi lại còn định nhặt thêm đứa nữa, thế gian này nhiều trẻ con bị vứt bỏ như thế chẳng lẽ ngươi cứu được hết à.” Lão thấy rất gai mắt trước hành động của nàng.
Tân Tú: “Giờ tâm trạng ta đang không tốt, muốn đập ai đó một trận cho bớt áp lực, người may mắn đó là ai đây nhỉ?”
La đạo sĩ im tuột, lão không dám nói gì nữa. Tân Tú nói được thì làm được, mà ở chỗ này người bị đánh ắt chỉ có mình lão. La đạo sĩ không hề hoài nghi rằng dù có kéo con chó hoang lúc nãy về đây đứng chung với lão, giữa hai đứa thì lão cũng nhất định là đứa bị ăn đòn.
Tân Tú lắc lắc cái bình cam lộ chừng đã sắp cạn của mình, nàng tặc lưỡi nhưng vẫn cho bé gái uống một ngụm, lại bón cho con bé ít đường âm ấm và ôm nó vào lòng.
Gần đây có một ngôi làng, Tân Tú đứng hỏi một vị nông phu đang cày cạnh đó, người kia khoa tay múa chân cho nàng biết đứa trẻ này là con một gia đình trong thôn, nhà đấy có vài đứa con gái rồi nhưng mấy đứa trước đã chết sạch, con bé này bẩm sinh lại có bệnh vặt, không mở mắt ra nổi, nhà đấy không muốn nuôi bèn ném ra cửa thôn chờ người tới nhặt, nhưng không ai nhặt đứa bé đấy cả, nông phu còn tưởng nó đã chết đói rồi.
“Đứa bé mù đấy bị chó hoang tha đi chén rồi, ngươi đừng mang nó về nhà nữa, rồi người ta cũng bỏ nó thôi.” Nông phu liên tục xua tay.
Nghe câu ấy, Tân Tú ôm chặt bé gái đang cuộn mình trong chăn.
Mệnh như bèo dạt, rồi trời sinh lại ngoan cường. Dẫu cho thói đời tệ bạc nhưng đã tới cõi đời này một lần, có lẽ chúng cũng chẳng muốn chết đi dễ dàng như thế.
Tân Tú đặt đứa bé gái mình mới cứu nằm cạnh đứa bé trước, con bé này không khỏe được bằng đứa trước, có mấy lần nàng còn tưởng nó không chịu nổi nữa, nhưng ôm trong lòng một hồi lại nghe thấy tiếng thở. Tân Tú vốn là đứa dùng linh lực thuận khí trong cơ thể tệ nhất, giờ đã tự biết cách dùng linh lực dạy bé gái cách thở và thuận khí trong người nó.
Thuận khí mấy ngày cuối cùng nó cũng mở được bắt, có lẽ do lúc trước chưa từng mở mắt nên màu mắt bé gái khá nhạt, cũng may đôi mắt không sao, vẫn nhìn tốt.
Tân Tú làm cái nôi nhỏ đặt trong túi gấu trúc Doraemon, ban đêm nghỉ ngơi bèn đặt hai đứa trẻ vào trong nôi, sau đó để Doraemon biến cỡ to như người bình thường mà ngồi cạnh đong đưa nôi dỗ chúng đi ngủ.