Edit | 4702i.
"Ha ha ha ha ha khặc —— "
"Ngươi cười đủ chưa?" Tân Tú bất mãn giật giật tai La đạo sĩ.
Hôm qua nàng chưa ra tay đã tạch, La đạo sĩ cười đến nhỏ cả nước rãi, lúc Ô Ngọc ở đây lão còn không dám cười như thế, đợi đến khi họ rời khỏi tầm mắt của Ô Ngọc để tìm kiếm thức ăn La đạo sĩ mới cười thành tiếng.
Khác với La đạo sĩ cười trên nỗi đau của người khác, Hồ Tam Nương lại hơi chần chừ, nàng ta nhỏ nhẹ nói: “Ân nhân, ngài, ngài làm như thế, có phải là không ổn lắm không ạ, dù sao hai người chưa phải phu thê, như thế, như thế chẳng phải là không cưới hỏi đàng hoàng đã tằng tịu với nhau ư, sẽ bị người khác chỉ trích mất.”
Chẳng rõ nàng ta nói trúng điểm cười nào của Tân Tú mà nàng cười ngặt nghẽo, đến nỗi suýt ngã khỏi thân la. Một hồi sau mới vui vẻ nói: “Sao ta phải quan tâm người khác nói gì, ta muốn sao thì làm vậy, chẳng tới phiên mấy kẻ không biết từ đâu ra phán xét ta làm đúng hay sai.”
“Hơn nữa, giờ đột nhiên ta cảm thấy cái cụm “tằng tịu với nhau” này kích thích thật đấy.” Tân Tú nói ra câu này với giọng “Đúng rồi đấy ta là biến thái đây”.
Hồ Tam Nương giật mình trước câu trả lời thẳng thắn của nàng, nhất thời không biết phải nói gì, chẳng qua nàng ta thầm sợ hãi nghĩ ngợi, chẳng lẽ đấy là điểm khác giữa thần tiên với người thường?
La đạo sĩ cố ý nói: “Tên Ô Ngọc kia không thích thì ngươi cũng chẳng cưỡng bách được y, ngươi có đánh lại người ta đâu.”
Tân Tú: “Có đánh lại ta cũng chẳng cưỡng bách huynh ấy làm gì, ta có phải thổ phỉ đâu, những chuyện thế này quan trọng là cùng vui, nếu không vui thì còn làm làm gì.”
La đạo sĩ nói nhỏ: “Ngươi cứ luôn mồm nói mình không phải người tốt, nhưng nếu thật là thế sao không nghĩ cách có được tên Ô Ngọc đó đi. Còn tên nam nhân hôm qua làm hỏng chuyện tốt của ngươi nữa, sao chẳng giết quách hắn đi cho hả giận, đã vậy còn cho hắn vàng. Nam nhân vô dụng như thế nào có tư cách sống tiếp, để hắn chết đi cho xong.”
Tân Tú ngó dáo dác quanh bụi cỏ tìm kiếm thức ăn, nàng tiện mồm hỏi: “Người sống trên trần thế này, ắt ai cũng phải trải qua một giây phút bất chợt bị cuộc sống dồn nén tới suy sụp, La đạo sĩ, ngươi đã từng rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng tột độ, đến nỗi muốn chết quách đi luôn chưa?”
La đạo sĩ không nói gì, Tân Tú đã hiểu, “À, ngươi có.”
“Ngươi của khi ấy, có khác gì nam nhân tối hôm qua đâu.”
“Ta thì quả thật không tao ngộ phải loại tuyệt vọng ấy bao giờ, dù sao ta làm gì cũng phải xem mình có sung sướng hay không đã, chứ có bao giờ quan tâm hậu quả thế nào, kiểu người như ta ấy à, chắc chắn sẽ sống vui vẻ hơn người khác ít nhiều. Ta không thể hiểu được nỗi tuyệt vọng của người khác, thế nhưng ta thích thấy người tuyệt vọng đã bị dồn tới bước đường cùng đột nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết, gương mặt mừng rỡ của họ khiến ta thấy vui vui.”
“Ta chẳng ngại làm bất kỳ chuyện gì khiến mình vui cả.” Vừa dứt lời, Tân Tú bèn dùng bùa lôi bổ thẳng bên rìa một cái hang đất, ngay cạnh lùm cỏ cách chỗ họ mấy chục mét.
“Trúng rồi.” Tân Tú khom mình nhặt một con thỏ bị sét giáng cháy khét đầu lên.
“Tới giờ ta vẫn chưa thấy ai bắt thỏ bằng bùa lôi cả.” La đạo sĩ lảng sang chuyện khác.”
Tân Tú cũng không để ý nói sang chuyện khác theo lão, nàng đặt con thỏ nằm vắt vẻo trên người La đạo sĩ, “Vậy giờ ngươi thấy rồi đấy.”
Nàng mang nguyên liệu nấu ăn trở về, thấy Ô Ngọc vẫn ngồi yên tại chỗ chờ, y đang nhìn một cái cây mới mọc chồi non ở gần đó.
Tân Tú: Mỹ nhân tư lự, không biết rốt cuộc huynh ấy đang nghĩ gì mà nghiêm túc vậy nhỉ, chắc là ai đó vừa gặp đại sự gì?
Thân Đồ Úc: Ngẩn người.
Tân Tú: “Ô Ngọc, huynh cứ nhìn cây hương thung mãi, có muốn ăn không? Ta hái một ít làm bánh trứng hương thung cho huynh nhé?
Thân Đồ Úc hồi thần lại, y gật đầu với đồ đệ: “Ừ, có ăn.”
Tại U Hoàng Sơn y quen bị cho ăn mãi nên đã tạo thành phản xạ có điều kiện, đồ đệ biếu gì y ăn nấy.
Tân Tú: Cho cái gì cũng ăn, thật là dễ nuôi, nếu ban đêm huynh cũng cứ đưa gì “ăn” nấy thì tốt quá:)
Thân Đồ Úc nhìn đồ đệ hát nghêu ngao ra ngoài nấu ăn, dù tại nơi hoang vắng sơn dã như thế, không có lấy một mái nhà che gió chắn mưa, thậm chí cả công cụ nấu ăn không hề đầy đủ, dẫu nguyên liệu nấu ăn sơ sài thì phần lớn thời gian con bé vẫn biết tự mua vui cho mình.
Dù Thân Đồ Úc có thân người nhưng lại rất ít khi đặt chân tới những nơi con người cư ngụ, đã nhiều năm như thế, mãi lần đây nhờ đi theo đồ đệ y mới được trải nghiệm rõ ràng đủ loại thế thái dưới cõi trần, nhìn thấy rất nhiều cuộc đời muôn màu muôn vẻ, nhiều kiểu phàm nhân bình thường. Người và yêu, quả nhiên có khác biệt rất lớn.
Sư phụ Linh Chiếu tiên nhân từng nói với y, y uổng có thân người mà lại không có nhân tâm, bởi vậy mới không thể nào tu thành nhân tiên. So với con người, hiển nhiên yêu tộc thiếu thốn rất nhiều thứ, nhưng Thân Đồ Úc đâu muốn tu thành nhân tiên, y cũng chẳng hề chấp nhất với tu vi. Đã lâu rồi y chẳng còn chấp nhất với bất kỳ thứ gì nữa, nên sống cực kỳ rã rượi.
Đồ đệ lại rất khác y, dù đi đến đâu nàng đều có thể vui cười ầm ĩ, dẫu là vui hay là giận, đều tươi sáng cực kỳ.
Thân Đồ Úc đột nhiên hỏi: “Không phải ngươi thích thành trấn náo nhiệt ư, sao gần đây đi qua rất nhiều thành trì ngươi lại không vào?”
Tân Tú quay lại cười, “Chẳng phải huynh không thích chỗ nhiều người à, huynh không thích thì mình không vào đó nữa.”
Thân Đồ Úc tự dưng cảm thấy, nụ cười này của đồ đệ đẹp hơn nụ cười đêm qua nhiều. Nghĩ tới chuyện tối qua Thân Đồ Úc vẫn thấy hơi vi diệu, nhưng lại không biết rốt cuộc có vấn đề ở đâu.
Đương nhiên chẳng mấy chốc y đã biết, bởi vì Tân Tú căn bản không định chờ đợi lâu, nàng càng bị cản trở thì đánh càng hăng, hai ngày sau lại định thử lần nữa.
Đêm nay, họ nghỉ ngơi tại một trạm dịch*, thông thường, theo kinh nghiệm của Tân Tú thì trạm dịch thế này không có chỗ cho người nghỉ ngơi, nhưng nơi này hơi khác, trạm dịch vừa tả tơi vừa nhỏ hẹp còn chẳng có ai quản lý, thế là một đại thúc trong kia mới tiện làm việc ngoài giờ kiếm thu nhập thêm, khiêm thêm luôn chỗ ăn chỗ ngủ.
(*) Trạm dịch: Chỗ dừng chân cho ngựa.
Mặc dù cơm nước ăn chẳng ra sao nhưng ít ra vẫn có giường, Tân Tú vẫn đặt một gian phòng như thường, đồng thời nhiệt tình mời Ô Ngọc bên cạnh đang tính (tu) ngẩn (luyện) người cả một đêm lên giường.
Tân Tú: Rốt