Edit | 4702i.
Thân Đồ Úc dẫn đồ đệ và tài khoản phụ Ô Ngọc của mình bước lên rạng mây tía, rời khỏi hang yêu.
Ô Ngọc yên lặng ngồi nghỉ ngơi ở một bên, Thân Đồ Úc thì ngồi trên kiệu trúc do cự vượn khiêng, sau đó bắt đầu tiến hành trò chuyện với Tân Tú, trong đó Ô Ngọc là nhân vật chính.
Thân Đồ Úc: “Vi sư không đồng ý con và tên nam tử kia yêu nhau.”
Tân Tú suýt cười phá lên vì câu nói kinh điển này của Vương Mẫu, mất một lát nàng mới nghiêm nghị trả lời: “Sư phụ, người không thể làm kiểu phụ huynh phong kiến cản trở con cái yêu đương được, thông thường mà nói, càng bị phản đối chỉ càng khiến người ta u mê lạc lối, lún sâu vào ái tình thôi.”
Thân Đồ Úc còn chưa nghe lý lẽ như thế bao giờ, y tỏ ra hơi lưỡng lự: “Thật thế sao?”
Tân Tú trả lời rất nghiêm túc: “Đương nhiên là thế rồi, nếu sư phụ mặc con và huynh ấy yêu nhau, chưa biết chừng về lâu về dài con lại không thích huynh ấy nữa.”
Thân Đồ Úc suýt nữa bị Tân Tú thuyết phục, đồng ý cho nàng thử xem sao, nhưng tiền đề là “nam tử” họ nhắc tới không phải tài khoản phụ của y.
Thân Đồ Úc im lặng một lúc: “Người tu tiên chúng ta không bị trói buộc bởi bất kỳ điều gì, đương nhiên con có thể hưởng thụ ái tình trên thế gian này, nhưng Ô Ngọc thì không được.”
Tân Tú: “Ô Ngọc không được ư*? Sao sư phụ biết thế ạ, chẳng lẽ tu vi cao thì cả chuyện ấy cũng nhìn phát là ra?”
(*) Đang nói Ô Ngọc yếu sinh lý đấy =)))
Thân Đồ Úc chưa kịp nhận ra rằng đồ đệ đang phát biểu chuyện bậy bạ, y vẫn tưởng đồ đệ đang hỏi vấn đề nghiêm túc nên đáp lại rất đàng hoàng: “Ta thấy tu vi của y chẳng ra sao cả, không hợp với con.”
Tân Tú nghĩ thầm, cái suy nghĩ con nhà mình giỏi nhất choán sạch đôi mắt tinh anh của sư phụ mất rồi, nàng phát biểu sự thật: “Nếu tu vi của Ô Ngọc không ra sao thì tu vi của con còn tệ tới mức nào? Con kém huynh ấy xa lắc xa lơ kia.”
Thân Đồ Úc còn nói: “Tướng mạo y không ra sao cả, quá tầm thường.”
Tân Tú: “… Sư phụ, người nghiêm túc đấy ạ? Dung mạo ấy của Ô Ngọc chắc chắn là mỹ nam tử mà, con liếc cái đã ưng huynh ấy rồi.” Nàng nghĩ lại, chẳng lẽ sư phụ là gấu trúc yêu nên chắc thẩm mỹ cũng khác người thường? Chính nàng trong mắt sư phụ chắc xấu lắm?
Hai sư đồ có thẩm mỹ khác lạ nhìn nhau một hồi, Thân Đồ Úc lại bới ra lý do mới: “Vi sư thấy, y kiệm lời ít nói mà con lại ưa thích náo nhiệt, nếu bên nhau sẽ rất mệt mỏi.”
Tân Tú càng nghe càng thấy sư phụ mình hệt như một người cha già bắt bẻ con rể, tuy thấy buồn cười nhưng nàng vẫn mang tâm thái bao dung người cha già này mà đáp: “Nhưng con chỉ thích nam tử kiệm lời thôi, giống sư phụ lắm, rất đáng tin ạ.” Nàng còn tiện mồm nịnh sư phụ nữa.
Nhưng sư phụ được nịnh mà có vẻ vẫn rất mất hứng, chàng nam tử đang yên đang lành tốt đẹp như thế mà y còn tiếp tục bới móc bệnh cho người ta: “Mặt y cứng ngắc chẳng lộ vẻ gì cả, có khi là chỗ nào hỏng rồi cũng nên.” Y tự tay luyện chế nên biết, cái thứ đấy chính bị thiên lôi đánh hỏng.
Thôi xong, sư phụ đã bắt đầu vu oan cho người ta mất rồi. Tân Tú rất bất đắc dĩ: “Sư phụ à, này gọi là “mặt liệt”, là đặc điểm được nhiều người yêu thích lắm, rất hấp dẫn mà.”
Trước sự khác biệt văn hóa sâu sắc, sư phụ nàng lập tức tỏ ra ngù ngờ toàn tập.
Sư đồ tiến hành tới mấy vòng vấn đáp về chuyện nam tử tên Ô Ngọc có “được” hay không, Tân Tú đã bắt đầu thấy sợ và phải thầm than hôm nay sư phụ mình nói nhiều quá, còn Thân Đồ Úc thì vẫn không thể thành công bôi nhọ tài khoản phụ của mình.
Gấu trúc trong lúc tuyệt vọng bất chấp tất cả mà làm mai lung tung: “Nếu con thích thì không bằng chọn một đệ tử tại Thục Lăng đi.”
Hóa ra sư phụ thích vụ môn phái tự cung tự cấp tự tiêu thụ? Tân Tú nghiên cứu sư phụ có vẻ không ổn lắm nhà mình: “Sư phụ, rốt cuộc vì sao người lại không đồng ý chuyện con với Ô Ngọc thế? Mấy lời người mới nói con cảm thấy đều là lấy cớ cả, có phải người đang giấu gì con không?” Chẳng lẽ nàng với Ô Ngọc là huynh muội thất lạc nhiều năm? Nên giờ sư phụ đang cản nàng không phạm sai lầm?
Thân Đồ Úc lắc đầu, mặt y lúc im lặng không nói gì vẫn khá đáng sợ, Tân Tú không lừa được sư phụ nói thật nên đành phân tích với y thật lý tính: “Sư phụ à, người không cần thế đâu, bọn con còn chưa yêu đương gì mà, giờ Ô Ngọc có thích con hay không con còn không biết nữa, chờ bọn con yêu nhau thật mình hẵng bàn chuyện này nhé, được không ạ?”
Thân Đồ Úc: Hết cách rồi, không khuyên được đồ đệ nên đành dùng thân phận của Ô Ngọc giải quyết chuyện này vậy.
Y tỏ ra tư lự, Ô Ngọc đang nghỉ ngơi bên kia bèn đứng lên, lại gần tạm biệt họ: “Ta còn có việc, xin cáo từ trước.”
Một mình Thân Đồ Úc tự diễn hai vai, y lập tức đồng ý: “Được, ngươi đi đi.”
Y phải lập tức biến mất khỏi tầm mắt của đồ đệ, trốn đến chỗ con bé không tìm nổi mới được.
“Chờ chút đã, huynh còn bị thương mà, sao đã vội vàng đi như thế.” Tân Tú níu lấy góc áo Ô Ngọc.
Ô Ngọc: “Ta quả thực còn chuyện quan trọng phải làm.”
Tân Tú lại hiểu câu này từ một góc khác: “Cho nên huynh bỏ chuyện quan trọng lại mà tới cứu ta trước, tức là ta rất quan trọng với huynh, đúng không?”
Thân Đồ Úc (Ô Ngọc): …
Ô Ngọc: “Ta cứu ngươi chỉ vì tiện tay thôi, chớ có để ý, cáo từ.”
Lúc này Tân Tú không giữ Ô Ngọc lại nữa mà trơ mắt nhìn y biến mất sau làn mây. Thân Đồ Úc ngồi đó thừa cơ nói: “Xem thái độ ấy của y coi, thật là kỳ cục, con vẫn nên quên y đi.”
Tân Tú tới ngồi cạnh sư phụ: “Sư phụ à, huynh ấy hành xử như thế nhất định là bởi mới nãy nghe thấy người chê huynh ấy, không muốn khiến con phải khó xử, huynh ấy rời đi mới là nghĩ cho con, nam tử như thế có chỗ nào không tốt chứ?”
Thân Đồ Úc không thể hiểu nổi: “Con thấy điểm nào của y cũng tốt ư?”
Nhìn là biết sư phụ chưa yêu đương bao giờ rồi. Tân Tú khuyên lơn: “Sư phụ, nam nữ thế gian từ xưa đã vậy rồi. Nếu đã thích một người thì dù người đó tệ cả trăm điều, trong mắt con vẫn chỉ thấy ngàn điểm tốt của người đấy thôi; nhưng con đã không thích ai thì dù có tốt thế nào, vào mắt con đều thành không tốt cả.”
Thân Đồ