*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
"Thiên Âm!"
Trọng Hoa khẽ ngửa ra sau, một tiếng quát lớn tựa như có tức giận. Nhưng thấy nàng giống như điên mà tiếp cận, hắn bất đắc dĩ né tránh, vội vàng vung xuống chú Hôn Thụy.
Thấy hai mắt nàng nhắm nghiền lại, hắn không khỏi thở ra một hơi, đang muốn phi thân mà lên, Thiên Âm đột nhiên lại mở mắt ra, nói một tiếng: "Sư phụ, người thật là đẹp mắt."
Thường ngày nàng luôn treo câu này khóe miệng, nhưng mỗi lần nói đến thì ánh mắt của nàng là thành kính chân thành không có chút dục vọng nào muốn, trong ánh mắt kia chỉ có thưởng thức và kinh ngạc. Vì vậy nói nhiều rồi, Trọng Hoa cũng đã coi thường.
Nhưng một tiếng mới vừa rồi kia, hẳn giọng nói mang theo đùa giỡn trêu tức bỡn cợt, liên tiếp để cho hắn không đứng vững lảo đảo một cái.
Có lẽ, trong tiên giới hắn là Sư Phụ duy nhất chịu khổ bị đệ tử mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn đùa giỡn......
"Ngươi lại tỉnh!" Hắn tránh né môi nàng đưa tới, lại tránh không khỏi một đôi tay nhỏ bé không ngừng làm loạn lôi kéo y phục của hắn mưu toan chui vào bên trong, hắn ngoài mặt tức giận cũng bất đắc dĩ và xấu hổ: "Ngươi rõ là...... Làm cho người ta không bớt lo."
Thiên Âm cảm thấy thỏa mãn khi tay đã vào trong nội y hắn, mơn trớn điểm hồng trước ngực hắn, thân thể Trọng Hoa run lên, đuôi lông mày lại run lên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ nghe nàng nỉ non nói: "Sư phụ, con thật là nhớ lúc dáng vẻ không mặc y phục của người...... Lộ ra trọn vẹn lộ ra trọn vẹn......"
Toàn thân Trọng Hoa cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt lần nữa lạnh lẽo như tảng đá, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên tức giận, đưa tay tìm tòi, Phược thần ti liền đến trong tay hắn, trong khoảnh khắc trói chặt tay chân Thiên Âm, bởi vì nàng thở dốc nói xằng nói bậy,
gương mặt lạnh lùng của hắn, trực tiếp nhắc lấy nàng tới gian phòng của mình, đóng cửa lại, bố trí kết giới, liền muốn thay nàng dẫn xuất ra dược lực.
Sau một phen bận việc, hắn không thể tiếp tục bình tĩnh.
"Không ngờ lại là...... Bách lý hương!"
Hắn nhìn chằm chằm Thiên Âm không ngừng lăn lộn trên giường chính mình, trong lúc bất chợt có một chưởng vỗ bay sự kích thích của nàng. Rốt cuộc cả ngày lẫn đêm nàng đã làm những gì? Lại có thể ăn vào loại vật này!
Nhìn mặt nàng càng ngày càng đỏ, trong miệng nàng từ ban đầu rên rỉ biến thành khổ sở kêu rên.
Hắn biết rõ trúng người bách lý hương, nếu không âm dương giao hợp, như vậy nàng liền chỉ có kết quả bị giày vò đến chết! Nhưng điện Cửu Trọng chỉ có mình và Thiên Nam Đông Phương......
Thiên Âm làm như cực kỳ khó chịu, nước mắt như con suối chảy xuống, nhiễm ướt chăn, nàng nhỏ giọng khóc sụt sùi khó nhịn rên rỉ: "Sư phụ...... Van người, con khó chịu......"
Trong mắt Trọng Hoa giãy giụa hồi lâu, cuối cùng không chống cự nổi tiếng khóc như thủy tinh bể tan tành của nàng, giải trừ Phược thần ti.
Lập tức Thiên Âm giống như linh xà bình thường quấn lên thân thể của hắn, phát ra một tiếng thở dài thoả mãn. Thiên Âm đã được đông cung sách chỉ dạy những bước cơ bản, trong vô ý thức, lại có thể làm từng bước tán tỉnh tới nơi tới chốn, nếu như là Trường Khanh hoặc Thiên Nam chờ ở nơi này, nhất định sẽ