Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Thái độ của Hồng Trang đối với Thiên Âm, giống như cây kim so với cọng râu, chó cắn xương không buông miệng.

Ngày trước nàng vừa là ghen tỵ vừa là hâm mộ và cũng là hận, là dục vọng muốn chèn ép thậm chí trừ khử. Hôm nay bởi vì Lưu Cẩn chết, nàng thay đổi.

Nàng nghĩ, tàn nhẫn nhất đối với kẻ địch, không phải tử vong dứt khoát, mà là chậm chạp giày vò đau khổ.

Nàng muốn cho Thiên Âm, nếm mất hết nỗi đau, nàng muốn cho nàng ta nhìn thấy thân nhân bằng hữu bên cạnh nàng ta, từng bước từng bước, chết ở trước mặt nàng ta nhưng không làm gì được!

Đêm qua, cho dù Vô Tư thả nàng một lần, nhưng Vô Tư tàn lãnh tuyệt tình, để cho nàng nhận rõ tình cảnh của mình, thân phận của mình.

Đúng như Vô Tư từng nói, chẳng qua nàng chỉ là một tiểu đệ tử, có thể vứt bỏ, có thể ném, có nhục có mắng, đối với loại thân phận của Vô Tư mà nói, giết nàng giống như giết chết một con kiến thấp kém.

Cho nên sau khi nàng từ chỗ Trường Khanh xác định thân phận của Bạch Dao, trong lòng có tính toán. Đi ra cửa phòng thì nhìn ánh mặt trời tươi đẹp, nàng chợt cảm thấy sương mù trong lòng đã biến mất.

Nàng chậm rãi kéo khóe miệng ra, bật cười thật thấp, tiếng cười lớn dần, cuối cùng là trở nên cao vút khiến cho Tiên Hạc giữa không trung kinh hãi mà bay đường vòng.

**

Thiên Âm đột nhiên thức tỉnh! Nhịp tim như sấm đánh!

Đêm qua, ký ức ở Vãn Đình như một cái tát ập vào mặt nàng, làm đầu óc mờ mịt của nàng trong nháy mắt thanh tỉnh một chút. Bỗng nhiên kinh sợ, vội kéo bên trong y phục ra xem, nhìn trước ngực trơn bóng, nàng không khỏi dài thở ra.

Nàng thầm nghĩ, không tồi không tồi, tánh mạng vẫn còn, trong sạch cũng ở đây.

Ngay sau đó nàng không khỏi nghĩ đến, Hồng Trang sợ là bị người lừa, không biết ở chỗ nào lấy
được dược bách lý hương này, đồng thời Hồng Trang cũng lừa gạt nàng, hại nàng chật vật một phen.

Chẳng qua chỉ là hồi tưởng lại lúc thanh tỉnh bị dục hỏa giày vò thống khổ đau như không muốn sống kia, vẻ mặt nàng không nhịn được vô cùng khó coi.

May mắn sau khi xong, lại có những vấn đề mới tới.

Mình làm sao trở lại điện Cửu Trọng? Chẳng lẽ là lương tâm của Hồng Trang chưa bị diệt mất, tốt bụng đưa nàng trở lại?

Nhưng nghĩ lại, Hồng Trang hận mình tận xương, không có khả năng phí sức làm chuyện bỏ dở nửa chừng mà lại chẳng có kết quả tốt này. 

Suy nghĩ đến nơi này, nàng lại có chút kinh sợ rồi.

Vẫn còn nhớ đêm qua Hồng Trang tàn nhẫn không, chẳng lẽ sự kiện đêm qua ở Vãn Đình, chỉ là một giấc mộng?

Nhưng là, nàng nhớ rõ ràng, mình lọt vào Nhược Thủy thì từng đọt lạnh lẽo xâm nhập vào xương cốt. Kỳ quái, khi đó, nàng là cảm thấy khổ sở rồi lại thoải mái. Thậm chí, khi Nhược Thủy nhấn chìm nàng trong nháy mắt đó, bắp thịt giống như sinh trưởng, lúc đó có cảm giác ngứa, cho tới giờ khắc này ký ức vẫn còn mới mẻ!

Chẳng lẽ Nhược Thủy còn có công hiệu chữa khỏi vết thương?

Trong lúc lòng nàng khó bình tĩnh mà miên man suy nghĩ lung tung, Thiên Nam bùm... một tiếng xông vào, âm thanh gấp rút: "Thiên Âm, nhanh đến gian phòng của sư phụ, tình địch ngươi tới cướp người rồi!!"

Hai chữ tình địch như ánh vàng rực rỡ quanh quẩn trên đầu, Thiên Âm đang dùng sức lực trong đầu tìm 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện