Editor: Tiểu Ly Ly
Vô Tư nhìn thấy Thiên Âm, trong lòng rất khiếp sợ, ngoài khiếp sợ, cũng bắt đầu nổi lên sát tâm.
Từ lúc nàng rơi lệ chạy đi, cộng thêm đêm qua xả thân chiến đấu với Ma tộc cứu giúp cho nàng. trong lòng Vô Tư, đã không xem Thiên Âm là đệ tử của Trọng Hoa .
Càng có thêm một người có thể uy hiếp được sinh mạng của Trọng Hoa!
Để cho nàng không thể không một lần nữa suy nghĩ lời nói đêm qua của thiếu nữ Hồng Trang.
Hồng Trang nói, Thiên Âm và Ma Tôn Mặc Tử Tụ có mối quan hệ rất sâu xa, chỉ sợ lạy Trọng Hoa làm sư phụ là có mục đích.
Đối với người vừa là uy hiếp vừa là tiểu tình địch này, nàng có thể không chút nào nương tay hại chết Thiên Âm. Nhưng mấu chốt lại ở chỗ Trọng Hoa.
Trọng Hoa không muốn, như vậy nàng cũng chỉ có thể âm thầm khiến Thiên Âm này, trừ bỏ ra khỏi Lục giới.
Nàng tuyệt đối không cho phép ở trên người Trọng Hoa, phát hiện bóng dáng của Lục Nhiên, cũng sẽ không thừa nhận, một thiếu nữ chẳng qua chỉ ở bên cạnh Trọng Hoa sáu năm, có thể thay thế mình làm bạn mấy ngàn năm.
Thời điểm bị Trọng Hoa vô tình đẩy ra, Vô Tư có hơi thất vọng, nhưng cũng không tuyệt vọng.
Ít nhất, y theo tính tình Trọng Hoa, nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm.
Thậm chí nàng cũng đã nghĩ xong đi yêu cầu Trọng Hoa hứa hẹn như thế nào.
Nhưng Trọng Hoa cũng rất là xa cách, không có bất kỳ biểu tình nói cho nàng biết: "Chuyện hôm nay, tất cả đều là bởi vì ta bị dược lực gây nên mất khống chế. Mạo phạm ngươi, rất xin lỗi."
"Ngươi biết ta cũng không cần lời xin lỗi của ngươi!" Vô Tư bỗng nhiên nổi giận, vẻ mặt cao quý lãnh ngạo thường ngày bị quét sạch, lý trí bị lửa giận uất ức ghen tỵ với đốt cho hoa mắt ù tai, trên mặt tuy có chút không cam lòng, nhưng nàng biết rõ tính tình Trọng Hoa, nếu tận lực dây dưa ngược lại sẽ khiến hắn không vui, có lẽ ngày sau gặp lại hắn, chính là khó càng thêm khó.
Nàng sửa lại y phục xốc xếch một chút, trong giây lát đã khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày, cười nói: "Thật ra thì tâm ý của ta sớm ngươi đã biết, trên người người trúng dược liệu không thể giải, ta có thể giúp một tay."
Trọng Hoa mím chặc môi, một hồi lâu mới nói: "Không cần."
"Nhưng bách lý hương này nếu không giải. . . . . ."
"Ta tự có biện pháp, ngươi không phải lo lắng." Trọng Hoa mở cửa, trực tiếp đuổi đi người: "Hôm nay ta không tiện, nếu như ngươi có chuyện, ngày mai trở lại thôi. Đợi sau ngày hôm nay, ta sẽ giải quyết việc này, cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Trong lòng Vô Tư không hề suy nghĩ gì, vứt lại tất cả rụt rè: "Vậy ngươi thành thân ta được không?"
Trong phòng một mảnh yên lặng, Trọng Hoa khẽ khép con mắt, mặt không chút thay đổi.
Đột nhiên Vô Tư bàng hoàng lúng túng, há miệng, còn muốn nói điều gì, lúc này Trọng Hoa đã nghiêng mặt đi, nhìn chằm chằm ngoài cửa phòng, không biết đang suy nghĩ gì.
Vô Tư bất đắc dĩ, đi tới cửa bên cạnh thì nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Thiên Âm có lui tới với Ma tộc, ngươi có biết?"
"Biết, Mặc Tử Tụ."
Câu trả lời này của hắn nằm ngoài toàn bộ dự đoán của Vô Tư, chuẩn bị xong mọi lời nói lý lẽ nhưng lại không có nói ra được, liền trầm mặc chốc lát, đi ra khỏi cửa phòng.
Cuối cùng, nàng quay đầu lại, đến khi nàng khuất bóng, không thấy rõ mặt mũi, chỉ còn một dấu chấm nhỏ mang theo đôi mắt mỹ lệ mềm mại, lóe ra ánh sáng. Nàng cười nhẹ nói: "Trọng Hoa, cho dù là bao lâu, ta vẫn sẽ đợi ngươi."
Trọng Hoa không trả lời, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cách tất cả.
Tự nhiên cũng ngăn cách Vô Tư đột nhiên trở nên lạnh lùng nhốt ở ngoài cửa.
Sau giữa trưa, Thiên Âm từ Điện Chấp Pháp bay trở về điện Cửu Trọng, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim chặn lối đi lại, là ai đây?
Vô Tư.
Phía sau là mây trôi từ từ, Vô Tư một thân váy trắng rơi thẳng xuống mắt cá chân, dung nhan như vẽ. Nàng đạp mây mà đến, nụ cười không thể nói thân mật dễ gần, nhưng là không tính là gian trá đáng ghét.
Tự mình chứng kiến cảnh tượng sáng sớm hôm nay, trong lòng Thiên Âm đối với nàng, nói không rõ là cảm thụ gì, chỉ cảm thấy lúc này gặp mặt, làm nàng cực kỳ khó chịu.
Có thể Vô Tư không nghĩ như vậy, nàng cách xa một trượng, ánh mắt lạnh lùng tựa như cười: "Bổn tôn cần dùng từ “Thỉnh” để cho ngươi theo ta đi?"
Vô Tư đi thẳng vào vấn đề không chút nào quanh co lòng vòng nói đến ý của minh. Có lẽ đối với nàng mà nói, Thiên Âm cố chấp này cũng không tính là đồ đệ trẻ tuổi, căn bản không lọt nổi mắt xanh của nàng.
Cũng không tự nhiên sẽ có thái độ tốt gì.
Thiên Âm không kiêu ngạo không tự tin, vẻ mặt không lộ xấu xí, khẽ mỉm cười: "Chưởng môn Vô Tư không cần phải thỉnh, ta
"Hừ." Vô Tư từ trong lỗ mũi hừ hừ, Thiên Âm cười thầm: thì ra là mỹ nhân hừ lên, cũng là không có vẻ đẹp gì có thể nói. Cho dù vẻ đẹp của người này có một nửa huyết thống yêu tinh.
Không lâu lắm, hai người một trước một sau đáp xuống Vãn Đình.
Vãn Đình là ngọn núi xa xôi ở phía sau Thái A, là nơi thích hợp làm chuyện xấu nói giao dịch.
Lúc rơi xuống đất, Thiên Âm không khỏi lắc đầu âm thầm cười nhạo mình, hôm qua ở chỗ này mang vết thương đầy mình, hôm nay tới nơi này nữa, có thể bị cắt một lớp da hay không?
Vô Tư sẽ không bóc da của nàng, chỉ nói một câu, để cho nàng cảm thấy nghiêm trọng hơn so lột da.
Vô Tư nói: "Tử vong dưới đài Tru Thần, cho dù là người tiên ma yêu, đều trở thành tro bụi không thừa không thiếu. Nói cách khác, mặc dù sư phụ ngươi Trọng Hoa đến bên trong, cũng không thể còn sống. Nếu là vào đài Tru Thần, thế gian này cũng sẽ không có Trọng Hoa nữa."
Tại sao đột nhiên nói đài Tru Thần? Thiên Âm hiểu, đây là đối phương nhắc nhở cho mình. Vô Tư dĩ nhiên cũng hiểu, bởi vì nàng có thể tự nhiên tưởng tượng Trọng Hoa chết đi giống như khiến cho Thiên Âm sợ hãi.
Thiên Âm vẫn rất sợ hãi.
Kể từ chính mắt thấy được Lục Nhiên và Xích Hỏa không sợ nhảy xuống đài Tru Thần, nàng liền quyết địnhdấu đi ý định sâu nhất trong đáy lòng. Trong khoảng thời gian này, không biết là xảy ra quá nhiều chuyện, cũng có thể là ngày trôi qua quá thanh nhàn rãnh rỗi, tóm lại, trong lòng nàng lại quên đài Tru Thần.
Lời nói Vô Tư giống như cảnh tỉnh đánh tới nàng, làm trong đầu nàng choáng váng liên hồi. Một hồi lâu mới nói: "Không biết Chưởng môn Vô Tư có ý gì?"
Vô Tư nói: "Bổn tôn nghe nói Côn Luân Thanh Đại tiến đến tuyển chọn thê, ngươi gả cho hắn cũng tốt lắm."
"Đệ tử trong môn hạ của chưởng môn Vô Tư hơn mười người, có lẽ quản cũng bỏ sức lực vô cùng, chuyện của ta không cần ngài quan tâm giúp một tay."
Hai người đối diện mà đứng, Thiên Âm không sợ hãi chút nào, Vô Tư lạnh lùng như sắt. Hai nữ tử lém nhau mấy ngàn năm, vượt qua thời không, ánh mắt đụng vào nhau, đưa tới tia lửa.
Vô Tư cười cười, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi không đáp lại, bổn tôn liền nói cho mọi người, ngươi yêu sư phụ của mình. Đến lúc đó, không chỉ có ngươi sống không thể sống, ngay cả Trọng Hoa cũng sẽ bị liên lụy."
Thiên Âm nắm chặt quyền lại buông ra, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh. Vô Tư lại mở miệng: "Bổn tôn và Trọng Hoa quen biết gần 5000 năm, tình thâm nghĩa trọng, sáng nay ngươi cũng nhìn thấy, chúng ta càng thêm lưỡng tình tương duyệt. . . . . ."
Nàng còn nói gì nhưng Thiên Âm chỉ cảm thấy trong tai vang lên tiếng ông ông, tất cả âm thanh đều đã chìm xuống. Trong đầu chỉ có Vô Tư và Trọng Hoa song song té xuống đất trình diễn tiết mục kia làm người ta mặt đỏ tai nóng.
Vô Tư vẫn còn nói: "Bổn tôn sẽ không bức bách ngươi, nhưng ngươi phải biết, sự tồn tại của ngươi chỉ mang đến phiền toái cho Thái A còn có Trọng Hoa. Lục giới vẫn luôn nhớ tới ngươi, sớm muộn có một ngày, bọn họ sẽ lần nữa vây đánh Thái A. Lần này là Huyền lão và Lưu Cẩn chết, lần sau, thậm chí là nhiều lần sau nữa, lại giết chết ai đó?"
Câu này, có thể nói là chọt trúng điểm mấu chốt của Thiên Âm, đây là tâm bệnh của nàng!
Vô Tư vẫn còn đang nói: "Trọng Hoa đã đồng ý ta, giải quyết rõ ràng chuyện của ngươi, liền thành thân với bổn tôn."
Thiên Âm chợt ngước mắt nhìn nàng, tất cả suy nghĩ đều tập trung vào câu nói của nàng, một hồi lâu, nàng nghe giọng nói chói tay khó nghe của mình: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói. . . . . . Trọng Hoa sẽ thành thân với ta."