Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly

Sâu bên trong núi Thương Long, có một bóng dáng, quần áo bẩn thỉu tả tơi, lúc bay xuyên qua trên mặt đất hoặc giữa không trung, lớn tiếng gọi cái gì.

Ở trong núi lớn mênh mông này, bóng dáng của nàng như một cánh chim.

Phía sau nàng, một tiểu thú nhuộm màu đất vội vội vàng vàng đi theo.

Đột nhiên, bầu trời có một thanh kiếm hồng xẹt qua, rồi có tiếng người truyền đến.

"Nghe nói có tin tức của Tiên Tôn Trọng Hoa!"

"Đang ở Thần Đãng Sơn!"

"Chúng ta mau chạy tới, lần này nếu người nào có thể tìm được Tiên Tôn Trọng Hoa trước, tương lai nhất định có thể vang danh Tiên giới!"

"Đi mau đi mau!"

"......"

Hai ba người vội vàng rời đi, trong núi sâu kia có một bóng dáng lảo đảo giật mình ngay tại chỗ.

Hồi lâu, nàng nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh chua chát, giống như một vật bị cối xay mài bể tan tành: "Tuyết Tuyết, bọn họ...... Nói gì?"

Thiên Tuyết bỗng chốc thay đổi thành hình người, vui vẻ ra mặt: "Thiên Âm tỷ tỷ, bọn họ nói Thần Đãng Sơn có tin tức của sư phụ Trọng Hoa! Chúng ta mau đi đi!"

Thiên Âm cũng ngước đầu, trong đôi mắt có ánh sáng lóe lên: "Chúng ta ở Thần Đãng Sơn lâu như vậy, cũng không tìm được sư phụ, hôm nay sao lại có tin tức của người?" Lặng yên trong chốc lát, nàng dường như nở nụ cười sâu một chút: "Chẳng lẽ còn có người nhớ ta sao? Còn có người......"

Thiên Tuyết nghiêng đầu, chờ nàng nói tiếp.

Nàng khẽ giơ tay lên, cung Nguyệt Thần đã lâu không xuất hiện, chậm rãi ở thành hình trong tay, trong mắt nàng có huyết sắc lóe lên ánh sáng tối tăm: "Còn có người có mưu đồ với Thần Tàng, lợi dụng tên sư phụ tới dẫn dụ ta xuất hiện, như vậy, ta liền vì sư phụ mà báo thù thôi."

Nàng hơi hơi giơ tay, bay về phía Thần Đãng Sơn, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại đầy lạnh lẽo: "Ta nhẫn nhịn bọn họ đã lâu rồi."

Hồi lâu Thiên Tuyết không có phản ứng, đợi phản ứng kịp, Thiên Âm đã không thấy tung tích, nó hoảng sợ hô hoán lên: "Thiên Âm tỷ tỷ, sư phụ Trọng Hoa thật vất vả cứu tỷ…....tỷ cũng không thể liều mạng sống chết với người ta!"

Âm thanh của nó tựa như vang vọng trên bầu trời ở núi Thương Long, hồi lâu chưa tiêu tan.

***

Thần Đãng Sơn yên tĩnh, trong lúc này náo nhiệt rất nhiều.

Nhưng có náo nhiệt như thế nào, cũng không oanh động bằng chuyện Thiên Âm đáp mây đứng trên đỉnh núi Thần Đãng Sơn.

Nhiều người không nhận biết được Thiên Âm, mọi người chỉ thấy một Hoa nhi tựa như tiểu tiên nữ cũng giống như tên ăn xin
từ trong khổ cực bò ra, cả người tiên khí mơ hồ, sợi tóc bụi bậm chưa được trút bỏ.

Trong đám người có một người, âm thanh cách thật xa truyền ra: "Thiên Âm?!!"

Âm thanh kia có thể thấy được chủ nhân vội vàng kích động, vui mừng ngoài ý muốn, nhưng ở bên trong trăm người, âm thanh này cũng không thể coi là vang dội, ngay cả có thể nói là yếu ớt. Thế nhưng hai chữ “Thiên Âm”, cũng để cho mọi người yên lặng chốc lát, ngay sau đó tất cả ánh mắt chuyển sang Thiên Âm, nàng thành công chiếm được chú ý của trăm con mắt.

Thiên Âm men theo âm thanh nhìn lại, lại ngẩn ngơ, một năm này nhiều tới mức chỉ chứa hình ảnh của Trọng Hoa trong đầu, cứng rắn tìm ra một người tên là “Trường Khanh”.

Nhìn tóc tai sáng bóng kia, nhìn tiểu thân thể thẳng tắp, nhìn vào dáng vẻ láu lỉnh...... Không phải là Trường Khanh lúc trước mặt dày mày dạn ở lại điện Cửu Trọng sao.

Nhưng mà lúc này, một đôi mắt trong suốt lại càng thêm sáng, như có nước mắt hiện lên. Tay chân hắn luống cuống vội vàng đẩy những người ngăn ở trước mặt ra, đạp lên đầu mọi người bay đến trước mặt Thiên Âm, ôm nàng vào trong lòng!

"Cái tên tiểu bại hoại này! Khiến chúng ta đều lo lắng đến chết! Một năm này ngươi đi đâu?" Hắn ôm nàng, mà lại có một chút nghẹn ngào.

Không được đáp lại, lúc này hắn mới lui ra một bước, cẩn thận quan sát nàng, thấy vẻ mặt nàng giật mình tự si ngu, vươn tay phất ở trước mặt nàng: "Không phải là...... Biến thành kẻ ngốc chứ?"

Trong mắt nháy, chuyện cũ năm xưa như lướt qua trong đầu Thiên Âm, Thiên Âm rũ mắt xuống, một lúc sao lại ngước lên nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi không có đuổi theo nữ thần của ngươi sao?"

"......" Vẻ mặt của Trường Khanh cứng đờ, liền tự nhiên hất đầu: "Nữ thần làm sao quan trọng hơn tiểu muội muội Thiên Thiên đáng yêu này chứ." Vừa nói vừa bi thương lại thở dài chua xót gạt lệ: "Ngươi nói sao ngươi lại 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện