Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

"Cái gì?"

Mặc Tử Tụ nghe nói Thiên Âm vào lò Luyện Ngục, kinh hãi là đổ ly trà trên bàn.

Sâu trong điện Cửu U, ở một tiểu viện, hoa đào bay tán loạn.

Mặc Tử Tụ một thân hồng bào nghiêng ngồi trước bàn đá, cho tới bây giờ ánh mắt đều thong dong trấn định, mà giờ khắc này lại kinh hoàng luống cuống, là hoảng sợ ngoài ý muốn.

Hắn nhìn chằm chằm Tru Tiên đang bất động, một chưởng đánh bàn đá thành phấn: "Tru Tiên! Ngươi rõ là......"

Thân thể Tru Tiên co rụt lại, chỉ lát nữa là phải biến mất ở trong sân, đột nhiên cuồng phong từ đất bằng mà lao lên, Mặc Tử Tụ tức giận đến phía sau hắn, hắn mới xoay người, liền chạm mặt đụng phải Mặc Tử Tụ!

"Tổ mẫu lão đại......" Tru Tiên lúi lưỡi từng bước lui về phía sau, khóc không ra nước mắt.

Tiểu Ma Đầu này tự mình chịu chết chạy vào lò Luyện Ngục, hắn làm được chuyện gì? Chẳng lẽ muốn hắn theo đi, sau đó bị thần hỏa cặn bã đó đốt đến không còn một mống?

Hiển nhiên là Mặc Tử Tụ có ý này.

Không để ý hắn kêu thảm thiết, một chưởng đánh hắn rơi vào biển Vô Vọng.

"Bổn tôn cho ngươi ngâm ở bên trong mấy năm! Khi nào bọt nước trong đầu biến mất, bổn tôn sẽ thả ngươi ra ngoài!"

Mặc Tử Tụ lạnh lùng hạ lệnh, không tha bất luận kẻ nào thả Tru Tiên ra, tự mình nhanh chóng chạy đến lò Luyện Ngục.

**

Lò Luyện Ngục.

Hỏa tựa như đao, gió tựa như lưỡi dao.

Phàm là tiến vào bên trong, không bàn về tiên ma yêu nhân, người có tu vi mỏng manh đều sẽ bị hóa thành tro tàn. Sau khi chết chân chân chính chính hóa thành tro.

Càng đến chỗ sâu, lửa ngục này càng mạnh, tỷ lệ sống sót ở trong đó càng nhỏ nhoi.

Cho dù là Mặc Tử Tụ và Trọng Hoa, ở trong chỗ sâu này, cũng là không dám xông thẳng vào mà không tránh.

Vậy mà lúc này, lại có một bóng người, trong ngực ôm chặt một con thú nhỏ trắng như tuyết, gian nan đi lại ở trong Liệt Diễm* hừng
hực.

Liệt diễm*: lửa cháy mạnh.

"Thiên Âm tỷ tỷ...... Ta sắp cháy rồi sao......"

Thiên Tuyết bị lửa ở bốn phía đốt sáng toàn thân, bộ lông bắt đầu xoắn lại với nhau. Cặp mắt đen cũng giống như bị bắt lửa, tựa như sinh mạng cuối cùng trong ngọn lửa.

Tóc của Thiên Âm cũng cuốn lên, bắt lửa lại không thể dập tắt.

Cánh tay nàng ôm Thiên Tuyết thật chặt, âm thanh trầm thấp, lại mang theo vui sướng cực hạn: "Nhanh, sư phụ thì ở phía trước! Hắn liền ở phía trước!"

Hơi thở Trọng Hoa ở rất gần, giống như đang ở ngoài trăm thuớc, loại ấm áp quen thuộc đã lâu, làm trong lòng nàng sục sôi, ướt tròng mắt.

Ngay cả núi đao biển lửa, nàng cũng truy đuổi bước chân sư phụ, không rời, không bỏ quên.

Mặc dù phía trước này, là ngọn lửa mênh mông bát ngát mịt mờ.

Không có một ngọn lửa, so với việc có ngọn lửa càng làm cho trong lòng người ta thêm kinh khiếp!

Thiên Tuyết có chút sợ, biến thành đứa bé ôm chặt lấy cổ của Thiên Âm: "Thiên Âm tỷ tỷ, ta còn chưa trở thành người trưởng thành...... Lò Luyện Ngục này chúng ta không thể xông vào! Sư phụ Trọng Hoa không thể so sánh với Thần Ma, hắn không thể nào ở trong này đâu!"

Thiên Âm bước tới trước một bước, trong nháy mắt bộ lông toàn thân bị thiêu sáng loáng, xiêm áo trên người dần dần từ vạt áo đã biến mất không tiếng động.

Thiên Tuyết được nàng dùng tiên khí che chở, không bị thương chút nào, nước mắt cũng lách tách rơi xuống: "Thiên Âm tỷ tỷ, chúng ta trở về chứ?"

"Tuyết Tuyết.... 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện