*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Trường Khanh không có can đảm làm nhân chứng.
Trên thực tế, hắn nghe Thiên Âm nói một câu “thành thân” kia, bị dọa sợ như một làn khói chạy mất dạng.
Thiên Âm nhìn hắn rời đi, nói với Thiên Tuyết: "Tuyết Tuyết, ngươi và Hoa Tưởng Dung nhà ngươi đuổi theo hắn. Ngươi nói cho Trường Khanh, không được nói ra tung tích của chúng ta. Đã nói là ta nói, nếu hắn dám nói cho bất luận kẻ nào, ngày sau hắn chính là kẻ thù của ta!"
Thiên Tuyết chưa từng thấy qua Thiên Âm lạnh lùng như vậy, từng câu từng chữ nói năng có khí phách. Nhưng nó là Thú Tôn bảo hộ, căn cứ vào đạo lý đó mà bảo vệ quyền lợi của mình: "Thiên Âm tỷ tỷ, tỷ chớ quên, ta là Thần Thú! Ta đi là được, hồ ly tinh kia không phải đồ tốt! Để cho hắn làm việc không đáng tin cậy."
Thiên Âm có nhiều hứng thú mà nói: "Người ta làm sao lại không phải là thứ tốt?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tuyết biến đổi, lập tức hóa thành thú, che giấu vết đỏ hồng quỷ dị trên mặt: "Hắn hắn hắn là tên háo sắc!"
"Mặc kệ hắn là cái gì, ta biết tận dụng chỗ tốt từ hắn. Mặc kệ ngươi có thích Hoa Tưởng Dung này hay không, nhưng ngươi không thể không thừa nhận, hắn thật là một đả thủ tốt!"
Thiên Tuyết vèo từ giữa không trung rơi xuống, chỉ vào Thiên Âm, móng vuốt nhỏ phát run: "Thiên Âm tỷ tỷ, tỷ thật...... Hèn hạ!"
Thiên Âm nhân ái từ bi cười sờ sờ đầu của hắn: "Ngoan, không hèn hạ, làm sao vô địch khắp thiên hạ." Sau đó đột nhiên chuyển một cái, nhìn bầu trời, xuyên thấu qua các tầng mây thật dầy, tựa như suy nghĩ sâu xa: "Ta muốn qua thời gian này yên tĩnh với sư phụ. Ai cũng không nhiễu loạn được thời gian an tĩnh. Tuyết Tuyết, ngươi hiểu ý của ta không? Sư phụ không còn sống lâu nữa, ta muốn bình yên tự tại với hắn."
"Ta biết, Thiên Âm tỷ tỷ." Thiên Tuyết có chút sầu não, xoay người rời đi, bóng dáng tuyết trắng xinh xắn biến mất ở từ từ trong băng tuyết.
Thiên Âm thu hồi tầm mắt, che giấu nụ cười, lưu lại khắp người cô đơn bi thương.
Những năm này, nàng ít nhiều cũng biết Thiên Tuyết một mực chờ đợi một người. Mà người này,
y theo cách nói của Thiên Tuyết, đó chính là chính nàng.
Chân chính, là vị thần cuối thời.
Nhưng vị thần cuối thời này đối với Lục giới mà nói, có lẽ cũng chỉ có thể mở ra Thần Tàng. Thời gian vạn năm, sâu hơn trung thành cũng có khả năng phản bội, huống hồ Lục giới đối với Thần Ma, vốn là chỉ có sợ hãi kính ngưỡng mà thôi.
Hôm nay thần đối với Tiên giới mà nói, trừ ích lợi, chỉ có uy hiếp.
Cho nên Tiên giới tận hết sức lực đả kích nàng, đa số nguyên nhân có lẽ chỉ sợ cũng lo lắng nàng là Thần Tướng chưa làm ra trò trống gì cho đến thức tỉnh, như vậy hôm nay cái ghế lão đại của Tiên giới liền rơi vào khoảng không.
Ai chẳng biết, Thượng cổ Thần Ma, lật mặt nhanh chóng, hít thở một cái đều bắt đầu mưa to gió lớn. Người của Tiên giới hoành hành đã quen, ai có thể cam nguyện cúi đầu khiến thời gian đảo ngược đến vạn năm trước, thời đại mà Thượng cổ Thần Ma vẫn còn sinh tồn đây?
Đối với lần này, Thiên Âm có thể hiểu, nhưng không cách nào tha thứ.
Ban đầu Trọng Hoa bị buộc lúc nàng vô ý thức, không biết ban đầu là tình huống gì, nhưng nàng không cách nào tưởng tượng, Trọng Hoa như vậy, đến tột cùng là không biết làm thế nào mới có thể liều mạng giúp Thiên Tuyết mang nàng đột phá vòng vây, mà không phải là chính hắn bảo vệ.
Ban đêm, thời điểm mà ánh mặt trời cuối cùng chiếu xuống mặt băng, Trọng Hoa tỉnh.
Thiên Âm vui mừng nghiêng mặt nhìn sang, cười như hoa nở rộ: "Sư phụ, ta thành thân đi!"
Trọng Hoa tỉ mỉ nhìn nàng, thấy nàng khẩn trương thắt tay áo của mình, vẻ mặt ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng trong mắt dường như lóe lên vẻ mong đợi.
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Được."
"Sư phụ, người nói....