*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Chuyện thành thân tất cả đều thuận lợi, duy nhất chỉ có hai nhân chứng, là một hồ ly tinh một con Thượng Cổ Thần Thú.
Thiên Âm ôm tâm trạng kích động dưới câu nói “đưa vào động phòng” của Thiên Tuyết, nàng không thể chờ đợi được nữa, lôi kéo Trọng Hoa vào trong tân phòng đã được bố trí tốt.
Băng Vực không có chợ, không có tấm màn hoa hồng, Thiên Tuyết liền từ trong Mai Lâm hái vô số hồng mai làm đẹp ở trong phòng, liếc nhìn lại, đỏ tươi mênh mông, một phòng ấm áp.
Thiên Tuyết ầm ĩ đòi náo động phòng, bị Hoa Tưởng Dung nửa là ép buộc nửa là cám dỗ không biết mang tới nơi nào.
Đi tới tân phòng, mới vừa rồi Thiên Âm tình cảm mạnh liệt, hiện nay lại toàn bộ biến mất, tay nắm Trọng Hoa muốn thả cũng không xong, không thả cũng không được, mắt thấy sàng tháp trải rộng hoa mai, tiến cũng không được mà thối lui cũng không xong.
Đối với nàng mà nói, xem ra tâm trạng của Trọng Hoa cực kỳ tốt, vẫn như cũ một thân y phục đợn thuần thanh nhã như đóa hoa sen, vô cùng cao thượng. Hắn trở tay nắm lấy tay Thiên Âm, lôi kéo nàng ngồi ở mép giường, cười khẽ: "Làm sao sắc mặt khó nhìn như vậy? Là nơi nào không thoải mái?"
Thiên Âm hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng: "Sư phụ, tại sao người nguyện ý thành thân với ta?"
Đây là vấn đề rối rắm ở trong đáy lòng nàng đã lâu.
Kể từ khi nhìn thấy Trọng Hoa ở Băng Vực, thái độ của Trọng Hoa đối với nàng rõ ràng khác biệt khi ở điện Cửu Trọng lúc trước, khi còn trong điện Cửu Trọng hắn cưng chiều nàng thành thói quen, che chở nàng, chỉ có tình cảm sư đồ. Hiện nay, hắn không cưng chiều cũng chưa từng che chở nàng, nhưng lại là tình yêu giữa nam nhân và nữ nhân.
Chuyển biến như vậy, trong một năm hơn ba trăm người không ngừng tìm kiếm hắn cả ngày lẫn đêm, nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Trọng Hoa
không biết vì sao nàng cố chấp như vậy, giống như hắn thành thân với nàng là một việc khó lường cỡ nào, hình như nhất định phải có được một lý do khiến cho người ta hài lòng mới được.
Nhưng hắn có lý do gì? Hắn cũng chỉ là vừa ý mà làm thôi.
Hai tay hắn nâng mặt của nàng lên, con mắt sắc sâu thẳm nhìn nàng: "Nàng tin có chuyện vừa thấy đã yêu sao?"
Vừa thấy đã yêu, Thiên Âm tin.
Trường Khanh chính là một ví dụ sống sờ sờ. Vì vậy nàng si ngốc gật đầu: "Dĩ nhiên là tin."
"Như vậy, ta chính là đối với nàng vừa gặp đã thương."
Tất cả chuyện tiếp theo, đều thuận theo tự nhiên. Trọng Hoa lật người đè nàng dưới thân thể, nụ hôn nóng bỏng ùn ùn kéo đến.
Trong đại não Thiên Âm bắt đầu mờ mịt, mặc cho nụ hôn của hắn rơi xuống như hạt mưa, cho đến cảm nhận được có lạnh lẽo đánh tới, cúi đầu mà xem xét, lập tức hồn bay lên trời!
Chẳng biết lúc nào, y phục trên người nàng bị ném ở dưới giường, đỉnh đầu là gương mặt của Trọng Hoa mang theo nụ cười yếu ớt, con mắt sắc sâu hơn thường ngày.
Nàng trần truồng, áo bào của Trọng Hoa vừa vặn rơi xuống, ngón tay nhè nhẹ vỗ về mặt của nàng, cằm của nàng, một đường xuống phía dưới......
Thời điểm tay hắn che ở trước ngực nàng, trong đầu Thiên Âm giống như bị kim đâm, bỗng chốc bắt tay hắn lại, nâng mắt lên nhìn vẻ mặt hắn không hiểu rõ lắm, khô khốc cười một tiếng: "Y phục của chàng còn chưa có cởi......"
Nói xong nàng chỉ hận không được đào một hố chui vào. Thật ra thì nàng