Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Sau khi Lam Duyệt đi, Thiên Âm thẫn thờ ngồi ở trong sân, cho đến bóng đêm sắp hết, trà đã thành băng.

Tuyết rơi như lông ngỗng, màn đêm buông xuống không kịp phản ứng.

Thiên Âm giật giật, ngón tay đã lạnh đến cứng ngắc cũng không có cảm giác. Nhưng lạnh hơn nữa, cũng không có người dịu dàng nắm lấy tay nàng bỏ vào trong ngực dùng nhiệt độ che chở.

Một giọt lệ rốt cuộc cũng rơi xuống, chưa chạm đất, đã đóng thành băng.

Nàng giật giật ngón tay, mới phát giác đã cứng ngắc không có cảm giác. Nàng vuốt vuốt chà xát, cho đến đôi tay ấm lại, mới bưng bình trà đi vào gian phòng.

Đốt đèn cầy, thu thập gian phòng. Vẫn là cảm thấy trái tim trống không, liền đi vào trong rừng trúc tìm cành trúc rơi tán lạc xuống đất làm thành cây chổi, trước sau quét hết bông tuyết rơi trong viện.

Không bao lâu sau, tuyết lại rơi xuống một tầng. Nàng lại quét, lần lượt quét.

Nàng cũng biết quét tuyết này không có ý nghĩa gì, cũng không có Trọng Hoa ở trong phòng, nàng ngồi ở bên trong sẽ cảm thấy rét lạnh. Còn không bằng tìm chút việc để làm, có lẽ thân thể ấm rồi, lòng sẽ ấm lên.

Nghĩ như vậy, nàng quét tuyết lại càng ra sức.

Cũng không biết quét mấy lần, đống tuyết xung quanh viện đã cao bằng người, bầu trời tuyết rơi dày đặc như mưa, trong viện tuyết đọng đã lâu.

Đôi tay nàng đỏ bừng không ngừng nghỉ vung cây chổi, một thân tuyết tan thành nước xuyên vào lớp y phục thật mỏng của nàng, thấm vào da thịt như kim đâm, vô cùng đau nhói.

"Khụ khụ......" Nàng đột nhiên ho khan vài tiếng, dừng một chút, lại ho khan vài tiếng, cuối cùng nàng ho đến khom lưng, ho đến nước mắt ra mãnh liệt.

"Sư phụ......" Tầm mắt bị nước mắt che giấu, nàng mạnh mẽ mở to mắt, cố chấp cầm chổi quét một vòng, trong miệng đột nhiên cảm thấy ngai ngái. Vài giọt máu y hệt hồng mai rơi vào trong tuyết, chói mắt.

Nàng lau miệng, vừa cười một tiếng: "Sư phụ, ta lạnh quá, lạnh đều chảy máu......"

Nàng chậm rãi vươn tay, trong tầm mắt mông lung, như có một người nhẹ nhàng nắm tay kia đặt ở trong ngực, dịu dàng nói: "Như vậy thì không lạnh chứ?"

Nàng nói, không lạnh. 

Sư phụ, ta nhớ chàng lắm.

Thiên Âm rất nhớ chàng.

Rất muốn rất muốn......

Cây chổi theo trong tay nàng rơi xuống, toàn thân nàng đột nhiên ầm một tiếng đổ vào trong tuyết, bông tuyết tán loạn như sóng.

"Sư phụ......" Nàng nỉ non, nhìn bông tuyết tung bay trong bầu trời đêm, chỉ cảm thấy tuyết này, thật đẹp.

Đẹp đến làm cho người ta trầm luân bất tỉnh.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lại đột nhiên có tiếng gió xé tới.

"Ha! Ta nói vị thần cuối thời nhất định ở chỗ này!"

Một âm thanh
xuyên thấu qua tầng tầng bông tuyết vọt vào trong tai Thiên Âm, nàng mở mắt ra, đờ đẫn đảo tròn mắt, theo tiếng kêu nhìn lại.

Chỉ thấy bóng người mờ mịt, hơn mấy chục người, đều là tiên.

Một cánh tay đưa đến trước mắt nàng, người này nở nụ cười ôn hòa, giữa lông mày là vẻ lạnh lùng: "Thiên Âm, nguyện ý theo ta đi không?"

Thiên Âm nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Được!"

Nàng cười thật đẹp quá tinh khiết, đôi mắt giống như dòng nước suối tinh khiết chiếu cả bầu trời đêm trong tuyết, kinh động đến mọi người.

Nam tử với tay cúi người về phía nàng khẽ ngơ ngẩn, mất hồn nhìn nàng, trong đáy mắt có tình ý lặng lẽ hiện lên, nhưng sau một khắc, bộ ngực hắn truyền đến một trận đau đớn!

Một thanh cổ kiếm y hệt ngọn lửa xuyên thấu ngực của hắn!

Biến cố chỉ ở trong nháy mắt, mọi người chỉ thấy một khắc trước Thiên Âm còn cười như hoa yếu ớt mềm mại, lúc này tay cầm cổ kiếm kỳ lạ lạnh lùng dán ở nam tử trước mặt kia, nhìn chằm chằm mũi kiếm mang theo máu tươi xuyên thấu qua thân thể nam tử, vẻ mặt tàn nhẫn châm biếm.

"Thiên Âm! Ngươi thật to gan! Cư nhiên dám can đảm sát hại Đại Sư Huynh chúng ta!" Trong đám người một người nhảy ra ngoài, áo bào màu xanh mặt mũi non nớt, trên mặt đều là sát khí tàn bạo.

Đại Sư Huynh trong miệng hắn chết không nhắm mắt, Thiên Âm vô tình đẩy hắn ra, đôi mắt thông suốt như suối nước dần dần như có máu nhuộm, từng chút từng chút nhuộm ánh mắt của nàng. 

Tầm mắt của nàng chậm rãi quét qua mọi người, từng chữ từng chữ nói: "Là các ngươi, quá tham lam!"

Lúc này, trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng kêu lên: "Nàng nhập ma rồi!"

Ngay sau đó một tiếng lại một tiếng kinh hô truyền ra:

"Trời ạ, nàng cư nhiên nhập thành ma rồi!"

"Thần nếu thành ma, lục đạo không còn!"

"Nếu nàng còn 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện