*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly
"Đệ tử bổn tôn?" Trọng Hoa nhàn nhạt nhìn Thiên Âm một cái, âm thanh như không hề bận tâm: "Đệ tử bổn tôn chỉ có Thiên Nam và Đông Phương, khi nào từng có nữ đệ tử."
Lúc này hắn một thân trường bào màu bạc, Thần Quang phủ lên hắn thêm một tầng ánh sáng mềm mại, nhưng vẻ mặt kia, lại giống như tượng đá mãi mãi không biến đổi, cả người lộ ra vô tình.
Lưu Quang nghe vậy, quét mắt nhìn đám người Lam Duyệt một, khóe môi vẽ ra nụ cười châm biếm: "Bổn tọa sớm biết các ngươi không phải là đồ gì tốt, lại dám tự mình sửa đổi trí nhớ của hắn." Nói qua lạnh lùng liếc nhìn Trọng Hoa: "Trọng Hoa, ngươi có thể còn sống, không phải là bởi vì những người trong Tiên giới chăm sóc, là bởi vì ngươi có một đồ đệ tốt cam nguyện dùng tánh mạng tới cứu vớt ngươi! Hôm nay lúc này, ngươi lại hờ hững mặc kệ sống chết của nàng, bổn tọa vì nàng cảm thấy trái tim băng giá! Cũng vì Trọng Hoa ngươi, cảm thấy xấu hổ!"
Trọng Hoa chăm chú nhìn Thiên Âm trong ngực của Mặc Tử Tụ, chân mày nhíu lại.
Mắt thấy huyết sắc trên mặt Thiên Âm từng chút từng chút một mất đi, trong lòng Mặc Tử Tụ lo lắng, quát lạnh: "Nhiều lời vô ích, hôm nay bổn tôn không tin, ai có thể ngăn cản ta!"
Hắn đang muốn ra tay, chân trời một hơi thở mạnh mẽ cuốn tới, một bóng dáng màu đen đơn bạc liền hiện thân, trong thời gian ngắn đến trước mặt mọi người.
Người tới thiếu niên có tư thế, trên mi tâm là Hoa U sáu cánh đen tối kì dị. Đôi mắt đen thon dài quét qua mọi người, vẻ mặt tựa như đang nhiễm bệnh, nở cụ cười yếu ớt: "Rất náo nhiệt!"
Tất cả mọi người chần chờ không chừng, không biết Minh vương của Minh giới chặn đường ngay lúc này là có ý gì.
Minh vương rất khách khí lấy ra vũ khí của mình, một cây trường tiên.
Hắn hỏi đám người Lam Duyệt: "Muốn đánh nhau sao? Bổn vương hiện đang rãnh rỗi, theo đến cùng."
Một bên Vô Tư tức giận nói: "Minh Vương Điện hạ, xưa nay ngươi và Tiên giới không xâm phạm lẫn nhau, hôm nay tùy tiện nhúng tay vào chuyện
nhị giới tiên ma, đến tột cùng muốn như thế nào?"
Minh vương vẫn rất khách khí như cũ, ưu nhã quất roi tới: "Nhìn thấy các người ỷ đông ức hiếp người khác thôi."
Đám người Vô Tư tránh đi, có chút ứng phó không kịp, Mặc Tử Tụ bắt được khe hở mọi người đang hoảng loạn, mang theo Thiên Âm nhanh chóng rời khỏi Băng Vực.
Ngoài ý muốn duy nhất, Trọng Hoa rõ ràng có cơ hội có thể ngăn hắn lại, nhưng hắn không có làm như vậy.
Lưu Quang và Minh vương liên thủ chống lại đám người Trọng Hoa, sau nửa khắc đồng hồ, Mặc Tử Tụ đã sớm biến mất, đánh đánh, có lẽ hai bên đều cảm thấy đánh không có ý nghĩa, rất nhanh liền lui ra hai bên.
Trước khi Minh vương đi, thật sâu ngắm nhìn Trọng Hoa, trên mặt thiếu niên cười như không cười: "Trọng Hoa, sáu ngàn năm trước ngươi lừa gạt nàng, hôm nay phụ bạc nàng, tương lai ngươi cũng đừng hối hận."
Dứt lời hắn và Lưu Quang nghênh ngang rời đi, để lại cho mọi người tràn ngập trong mờ mịt nghi ngờ.
Sáu ngàn năm trước, Thiên Âm chưa ra đời, Trọng Hoa chỉ là thiếu niên, tại sao lừa gạt?
Đám người Vô Tư và Lam Duyệt chỉ cảm thấy lời này của Minh vương thật là buồn cười.
Trọng Hoa không nhìn ra là đang suy nghĩ chuyện gì, lúc này ánh mắt của hắn đang bị cây trâm làm bằng trúc rơi trong tuyết hấp dẫn.
Đó là một cây trâm bình thường, không hoa lệ không xinh đẹp, được làm rất đơn giản, mặt ngoài bị mài mượt mà bóng loáng. Trọng Hoa nghiêng người nhặt lên, nhìn hồi lâu, cuối cùng thu vào trong ngực. Ngược lại hỏi Vô Tư: "Nơi này là chỗ ở của ai? Vì sao ngươi phải giết đứa bé kia?"
Nụ cười của Vô Tư rõ ràng rất miễn