Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly

Thiên Âm đi tới Ma giới, không ngờ bắt gặp Mặc Vô Song.

Gương mặt quen thuộc, người lại xa lạ.

Hôm nay Mực Vô Song đã mười ba tuổi, dung nhan non nớt, phong thái được che đậy. Quần áo lụa đỏ như có dòng nước trong vắt, không giống với Hồng Trang diễm lệ hoa mỹ, vẻ đẹp của nàng duyên dáng xinh xắn, khuếch đại nhưng lại kín kẽ.

Còn nhỏ tuổi, đã có tư thế tuyệt mỹ.

Bên cạnh lò Luyện Ngục, sau lưng lửa cháy vô hình cuồn cuộn, phía trước những phiến lá cổ thụ um tùm rơi xuống. Thiên Âm đối diện nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Vô Song, ấp úng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng gọi: "A Hoa!"

Mặc Vô Song cắn chặt môi đỏ mọng, nhìn ra nàng đang ẩn nhẫn lấy cái gì, một đôi mắt như trong veo nước nhìn chằm chằm Thiên Âm, cuối cùng xoay người rời đi, hoàn toàn coi nàng như vật vô hình.

Thiên Âm lặng lặng đứng im, yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của nàng, trí nhớ và trên thực tế, vắt ngang ra một ranh giới.

Trong trí nhớ người được gọi là A Hoa, trong thực tế người là Mặc Vô Song, một người xa lạ.

Nàng cười cười, hít sâu một hơi, đi về phía Ma Đô.

Giống như trong một đêm, cái gì cũng thay đổi. Nàng chân chính thành người phàm, đối với việc này nàng cũng không uể oải cũng không đau lòng. Thật không nghĩ đến, thay đổi, còn có Mặc Tử Tụ.

Gặp Phương Diệc Nhiên ở bên ngoài Ma Đô, hắn cái gì cũng không nói, trực tiếp dẫn nàng tới biển Vô Vọng, nhìn thấy hiện tại Mặc Tử Tụ bình yên ngủ say.

Đáy biển Vô Vọng, giống như đêm tối. Gần một trăm dạ minh châu lớn nhỏ chiếu sáng một vùng không gian. Mặc Tử Tụ nằm ở trong nước, trường bào như máu, tóc trắng như tuyết.

Binh khí Mặc Phát lượn lờ tại quanh thân hắn, tạo thành một kết giới màu đen nhạt.

Khi Minh vương nói đến người vì nàng không để ý tánh mạng của bản thân thì nàng liền nghĩ đến là Mặc Tử Tụ.

Nàng nhớ tới Minh vương hỏi câu "Ngươi biết Đại Hoang không?"

Thực tế nàng là biết.

Vùng đất Đại Hoang kia bắt đầu tại thời kỳ Thái Cổ, nghe nói thú dữ thành đoàn hung hiểm cực kỳ, lại bởi vì nghe được thế gian có kỳ dược “Tái sinh tuyền” nổi tiếng Lục giới. Thượng cổ Thần Ma đều gọi đây là “cầm địa”, tự cổ chí kim, người đi tìm kiếm Tái sinh tuyền, vào Đại Hoang, không một ai còn sống.

Bởi vì vùng đất Đại Hoang, có sinh mạng bị nguyền rủa. Phàm là người xông vào trong đại hoang, một nữa sinh mạng sẽ lập tức mất đi, cho đến khi chết. Nếu không may mắn gặp gỡ thú dữ tập kích, tất cả lực phản kháng càng khiến cho sức mạnh của nguyền rủa khi đang làm phép lên người sẽ gia tăng, cho tới khi một nữa sinh mạng còn lại bị mài từ từ cho chết.

Ý nghĩa nơi tuyệt cảnh đó, là xứng với tên thực là Tử Vong Chi Địa*.

Tử Vong Chi Địa*: có thể hiểu là vùng đất chết chóc.

Mà Tái sinh tuyền lại là một loại kỳ thú, một loại suối nước kỳ lạ ngưng tụ mà thành trong Đại Hoang. Không cách nào giải thích bằng lý lẽ của sự vật, chỉ có thể công kích tinh thần, đối với người có tinh thần yếu mà nói, nó là trí mạng.

Nó cũng là một loại dược duy nhất ở Lục giới có thể tái sinh hồn phách bị phá hủy.

Phương Diệc Nhiên nói: "Hắn đi Đại Hoang
đã tìm được Tái sinh tuyền, cũng vì vậy gần như vùi thân trong Đại Hoang. Ngươi có thể tỉnh lại, là hắn quên đi chính bản thân mình mà đổi lấy. Hắn tóc trắng, cũng chính là minh chứng cho sinh mạng của hắn đang dần bị xói mòn."

"Hắn bởi vì bị thương quá nặng, từ sau khi Minh giới trở lại, đã ngủ say hơn hai tháng. Chúng ta tìm rất nhiều phương pháp, vẫn không thể khiến cho hắn thức tỉnh." GIữa hai lòng mày Phương Diệc Nhiên đều là mệt mỏi: "Chúng ta cũng không biết, hắn còn có thể tỉnh lại hay không."

"Sẽ tỉnh." Thiên Âm đến gần Mặc Tử Tụ, trong lòng giống như bị dao đâm. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Diệc Nhiên, tay của nàng xuyên thấu qua kết giới của Mặc Phát, chạm tới miêu tả tóc dài của Mặc Tử Tụ, nhìn về phái người đang bình yên ngủ say nói: "Mặc ca ca, đừng ngủ, Thiên Âm đã tỉnh dậy......"

Một giọt lệ rơi vào trên gương mặt như ngọc của hắn, ngưng tụ thành một dòng nước lọt vào giữa tóc hắn.

Trong lòng Phương Diệc Nhiên than nhẹ, đột nhiên nhíu mày lại, nhìn về một bên.

Bạch Hà chẳng biết đến bên cạnh lúc nào, nhíu mày anh tuấn nhìn chằm chằm Thiên Âm: "Nàng làm sao đi vào trong kết giới được? Kết giới của Mặc Phát ngay cả là bổn tọa cũng khó mà phá vỡ, nàng sao có thể làm được?"

Phương Diệc Nhiên nói: "Nàng chẳng hề làm gì cả, cứ như vậy mà tiến vào."

Bạch Hà im lặng hồi lâu, nói: "Để cho nàng ở lại, chăm sóc Chủ Thượng."

Thiên Âm quay đầu nhìn hai người, khóe mắt ửng sáng, cười nói: "Vậy đầu tiên ngươi phải mang hắn đến trên bờ đi, nếu không ta sẽ chết đuối."

Bạch Hà ngạc nhiên, kìm nén một lời buồn bực, mặt không chút thay đổi đặt câu hỏi: "Ngươi tuyệt đối không đau lòng sao?"

Thiên Âm lau mặt một cái, phun ra một hơi nghẹn ngào trong cổ họng: "Có thể từ Đại Hoang chạy đến, chứng minh Mặc ca ca mạng rất dai, như vậy cũng chưa chết, không lý do hắn ngủ như chết, ta không biết có gì mà phải đau lòng." Liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Bạch Hà bị tức đến đen như đáy nồi, Thiên Âm cũng học vẻ mặt không chút thay đổi kia nói: "Đau lòng là nội thương, đặt ở mặt ngoài cho ai nhìn?"

Bạch Hà bị nghẹn, Thiên Âm ngồi chỗ cuối ôm Mặc Tử Tụ đi lên, ở trong nước, nàng ôm hắn cũng không thấy nặng. Đang muốn đi, gương mặt tuấn tú của Phương Diệc Nhiên cứng đờ: "Ngươi...... Ngươi tính toán cứ như vậy mà ôm hắn đi ra ngoài?"

Thiên Âm nhìn hắn một cái, lại nhìn Mặc Tử Tụ một cái, ngước mắt hỏi: "Nếu không thì sao đây?"

Ngay sau đó Phương Diệc Nhiên chỉ thấy Bạch Hà luôn luôn bình tĩnh tự nhiên lạnh lùng như 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện