Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly

Ngày ở Ma giới, tùy ý khoan thai.

Mỗi ngày ngồi trên đầu giường của Mặc Tử Tụ ăn mấy thứ linh tinh, Thiên Âm cảm thấy ngày càng lười biếng rồi. Nhìn khí sắc Mặc Tử Tụ càng ngày càng tốt hơn, nàng không khỏi cảm thán bản thân thật vĩ đại, thời gian ngắn ngủn nửa tháng, nàng nhìn thấy người đang ngủ say có phản ứng.

Mỗi lần nàng nói chuyện vui thì Mặc Tử Tụ khẽ nhúc nhích ngón tay hoặc khóe môi động đậy, cho nàng động lực rất lớn, vì thế càng lúc càng tích cực nói ra chuyện vơ vét bảo vật lúc trước, kể chuyện kiên trì làm lại bản thân. Để cho nàng tràn đầy cảm giác tự hào, ngày sau nếu đi Nhân giới, mặc dù viết sách, cũng có thể nuôi sống mình. 

Trong lúc này, tinh thần của Mặc Vô Song có thể nói là bền gan vững chí, khiến Thiên Âm xấu hổ lại khâm phục. Thời điểm Thiên Âm tỉnh dậy, nàng ta cũng tỉnh, thời điểm nàng ngủ, nàng ta còn tỉnh. Khiến cho một nụ hoa chớm nở trở thành hoa khô.

Trong một đêm gió mát, Thiên Âm tỉnh dậy, thấy nàng gạt đi nước mắt đang rơi trên gương mặt xinh đẹp của mình mà nhìn về phía Mặc Tử Tụ, thật sự không đành lòng, liền hạ tay xuống. 

Cũng trong một đêm này, Mặc Tử Tụ nằm ở trên giường, đột nhiên toàn thân dâng lên hắc quang, giống như kén bao bọc hắn ở bên trong, chỉ có thể mông lung nhìn thấy dáng vẻ của hắn.

Ánh sáng này mang theo gió lốc cuốn cả căn phòng, mang theo sóng khí hất bay nàng và Mặc Vô Song đi ra ngoài. Đợi bò dậy thì phòng không thấy, đám người Bạch Hà tới trước mặt. 

Nàng khẩn cấp hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Mặc ca ca có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Bạch Hà liếc nàng, lần đầu Thiên Âm cảm thấy lúc này hắn nhìn mình mang theo sắc mặt vui mừng: "Đây là dấu hiệu Chủ Thượng muốn thức tỉnh."

Trong lòng của Thiên Âm bỗng chốc rơi xuống, hơi thở còn có chút không ổn, thở hổn hển nức nở nói: "Nói đúng là......
Hắn sẽ không chết đúng không?"

Ánh mắt Bạch Hà phức tạp nhìn nàng một cái, đáp: "Sẽ không chết."

Thiên Âm lau nước mắt rơi xuống, than vãn: "Cũng không uổng mấy ngày này ta đây nói nhiều chuyện vơ vét bảo vật cho hắn nghe như vậy, rốt cuộc phải tỉnh." 

Bạch Hà, Phương Diệc Nhiên: "......"

Đè xuống kích động trong lòng, nhìn căn phòng bị hủy diệt, Thiên Âm không ngừng tò mò: "Tại sao hắn tỉnh một chút sẽ phá hủy gian phòng? Bình thường hắn ngủ dậy cũng có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy?"

Bạch Hà nhịn xuống một chưởng vỗ bay kích thích của nàng, lại nhìn Mặc Phát quấn quanh thân Mặc Tử Tụ, trả lời: "Là Mặc Phát. Ma khí có linh tính, nó chắc là cảm ứng được Chủ Thượng tỉnh lại, lập tức vui mừng sẽ phá hủy phòng."

Thiên Âm không để lại dấu vết lui về sau hai bước, nhìn chằm chằm ánh sáng quanh thân Mặc Tử Tụ, trong lòng lo lắng nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng an bình.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, cho đến ngày thứ hai, Mặc Tử Tụ cũng không tỉnh lại.

Bạch Hà nóng vội giống như sư tử táo bạo, thấy ai cũng bổ nhào vào người đó, trong Ma Đô, không người nào dám đến gần hắn.

Lại một đêm, Thiên Âm nằm ở giường ngủ đến nước miếng giàn giụa, trong ánh trăng mờ, có một con tay nhè nhẹ vuốt ve trán nàng từng chút từng chút một, rốt cuộc đã đi đến bên môi nàng, lau đi nước miếng của nàng, cuối cùng sờ môi của nàng không hề nữa rời đi.

Trong mộng, Thiên Âm thấy mình ngồi ở điện Cửu Trọng, đối diện Trọng Hoa mặt mày như vẽ, vẻ mặt tươi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện