*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
"Thật ra thì, mục đích của Mặc Tử Tụ cũng chỉ là muốn ngươi." Trở lại điện Cửu Trọng, Lưu Quang nói với Thiên Âm như vậy.
Thiên Âm ho khan một tiếng, nói: "Lời tuy như thế, ta quả thật không thích hợp với hắn."
Lưu Quang không rõ liếc xéo nhìn nàng.
"Mặc Tử Tụ hắn có thể có hôm nay, cũng là đáng đời hắn." Lưu Quang cười lạnh: "Trong lòng ngươi coi hắn như Mặc ca ca thiện lương, nhưng ngươi có thể hiểu biết, có chuyện liên quan đến vị thần cuối thời và cung Nguyệt Thần, tất cả đều là một tay hắn thúc đẩy? Mục đích đúng là vì lợi dụng ngươi, đả kích Thái A, thuận tiện cũng lợi dụng Tiên giới tìm được Thần Tàng cho hắn, mà hắn là ngư ông đắc lợi."
"Chỉ tiếc, người định không bằng trời định, hắn tính vào tính ra, cũng quên tính mình vào trong đó đi." Lưu Quang có vẻ hả hê, ngồi ở trên ghế bành cao, hai chân bắt chéo run đùi: "Chỉ sợ lúc này hắn hối hận muốn chết đi, hắc hắc...... Thiên Âm, hắn cố ý ở trước mặt nhiều người nói ngươi là Ma Hậu của hắn như vậy, cũng chỉ là vì để cho Trọng Hoa trị tội ngươi để cho ngươi chết tâm với sư phụ ngươi, chút ít tâm tư kia người nào mà không biết, ngươi cũng đừng bị lừa."
Thiên Âm rõ ràng không tin: "Mặc ca ca làm sao có thể sẽ hãm hại ta? Hơn nữa, nếu thật quả là hắn âm thầm bố trí tất cả, vậy hắn cần gì phải nhiều lần cứu ta trong lúc nguy nan? Đúng như lần này, nếu như hắn không đến, khiến người Tiên giới bức bách sư phụ làm ta hết hy vọng không phải là càng hợp lý hơn sao?"
Ánh mắt Lưu Quang sâu kín nhìn lấy nàng, hồi lâu, hỏi: "Tiểu Thiên Thiên, bản thân ngươi từ nhỏ tới lớn, bổn tọa có từng lừa gạt ngươi một lần nào chưa?"
"Chưa từng." Thiên Âm tự giác là một người có lương tri tốt, che giấu lương tâm nói không nên
lời.
"Nếu chưa từng, như vậy vì sao bổn tọa phải biên soạn những lời này nói cho ngươi nghe?"
"......"
"Trong lòng ngươi tự có cân nhắc, ta nói là thật hay giả, trong lòng ngươi rõ ràng." Lưu Quang chọc chọc gương mặt cứng ngắc của nàng, giễu cợt nói: "Cái cô nương ngốc này, Mặc Tử Tụ sao có thể là người rất tốt? Hắn cứu ngươi không giả, nhưng từng tính toán ngươi cũng là thật. Không tin, ngươi đi hỏi sư phụ ngươi một chút."
Vào lúc này, trong lòng Thiên Âm cũng căng thẳng, khàn giọng hỏi: "Sư phụ ta biết?"
"Đừng xem sư phụ ngươi trong ngày thường ba gậy cũng gõ không ra một cái rắm, lòng của hắn rất sâu đấy. Ngươi cho là hắn đi Thần Đãng Sơn thật sự đơn giản chỉ vì cứu nữ nhân Vô Tư kia? Ngay cả Phong Thanh Dương ngầm tính toán hắn, hắn cũng tra xét ra được, huống chi bị Mặc Tử Tụ đùa giỡn ở trong lòng bàn tay nhiều năm, ngươi thật coi hắn chỉ là người biết tranh đấu?"
Thiên Âm trầm mặc khoảnh khắc, nói: "Vô luận như thế nào, Mặc ca ca đã cứu ta."
Lưu Quang nhíu mày: "Thiên Thiên, nếu như ngươi phải đi Ma tộc ta sẽ không ngăn cản, nhưng trong lòng ta, hi vọng ngươi có thể ở lại Tiên giới."
"Tại sao?"
Bởi vì ngươi là thần, cũng đã thành ma.
Lời này, là Minh vương đã từng nói qua, Lưu Quang không nói, hắn kỳ vọng lần này Trọng Hoa bảo vệ mạng của nàng, ngày sau không còn phát sinh ngoài ý muốn.
Như vậy nàng vĩnh viễn cũng sẽ không chân chính trở thành ma, Minh vương nói qua, ít nhất hôm nay nàng tồn tại với Tiên giới, còn