Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Ở trong đoàn người trầm mặc này, khiến cho Vô Tư và Hồng Trang vô cùng nóng giận.

Tân tân khổ khổ vội một cuộc, quay đầu lại không ăn trộm được gà còn mất một nắm gạo. Vô Tư ngầm bị người nói nảng là đố phụ, Hồng Trang lại mất đi núi dựa lớn là Phong Thanh Dương.

"Như vậy có thể thấy được, không phải tất cả bỏ ra đều sẽ có hồi báo, không phải tất cả cố gắng cũng sẽ nghênh đón thành công. Quy tắc này là ví dụ thực tế nói cho mọi người, trong lòng lương thiện chính trực làm việc mới có thể vĩnh viễn hoạn lộ thênh thang*!" 

Hoạn lộ thênh thang*: con đường thênh thang; tiền đồ tươi sáng.

Thiên Nam xúc động diễn giảng xong, vội vàng uống một hớp trà làm trơn cổ họng. Giương mắt thấy Thiên Âm vẫn như cũ lười biếng nằm ở trên bàn đá phía dưới cây hoa anh đào, không khỏi nói: "Tiểu sư muội, bây giờ ngươi không có uy hiếp, không nên vui mừng sao?"

Thiên Âm ngồi đối diện Đông Phương cười lạnh: "Uy hiếp không phải là không có, là tạm thời yên tĩnh mà thôi."

Tiếng nói vừa dứt, một cái tát của Thiên Nam bay tới, cả giận nói: "Không nói thật ngươi sẽ chết sao!"

"Ta không cho tiểu sư muội phân tích thế cục như thế, chẳng lẽ muốn nàng học ngươi lừa mình dối người?" Đông Phương trở tay rút về, bị Thiên Nam né tránh.

Hôm qua Mặc Tử Tụ bị phong ấn, tất cả tất cả đều kết thúc. Nhưng trải qua trận này, Tiên sơn Thái A bị hủy tới rối loạn lên. Phong Thanh Dương không biết là suy nghĩ cái gì, lại lưu lại một lá thư phủi tay chạy lấy người.

Nội dung bức thư cũng đơn giản, nhưng mà chỉ đúng là cảm giác hắn không có bản lĩnh vân vân, không muốn chiếm vị trí Chưởng môn vân vân, thẹn với liệt đại sư tổ Tiên môn vân vân...... Mục đích cũng đơn thuần, chính là không mặt mũi làm Chưởng môn rồi, quyết tâm đi chu du bốn phương làm Tán Tiên.

Trước giờ Lưu Quang mặc kệ chuyện bên trong Tiên môn, lập tức đặt
toàn bộ Thái A ở trên người Trọng Hoa.

Trọng Hoa vội vàng thương lượng với những trưởng lão khác về chuyện tân nhậm Chưởng môn, một ngày không thấy bóng người.

Thiên Âm mặt dày mày dạn sống ở Thái A không chịu rời đi, không biết ở mưu đồ chuyện gì, ném những người của ngũ đại tiên sơn ra khỏi đầu, một lòng một dạ rối rắm vấn đề có cứu Mặc Tử Tụ hay không.

Nếu nói cứu, lại nên cứu như thế nào?

Từ ngày Lưu Quang nói những lời đó, trong lòng nàng không được sung sướng như xưa như vậy. Trong lòng ngược lại không hận Mặc Tử Tụ, chỉ có cảm giác mình và sư phụ chịu nhiều khổ cực nhiều năm như vậy, thế nào cũng để cho hắn bị hành hạ mấy ngày, như vậy, nàng coi như là báo thù cho cuộc sống khốn khó của sư phụ mấy năm gần đây. 

Đông Phương thấy vẻ mặt thẩn thờ của nàng, giơ giơ tay ở trước mặt nàng: "Tiểu sư muội, ngươi ngẩn người cái gì?"

Thiên Âm bỗng nhiên hồi hồn, nhìn chung quanh, hỏi "Trường Khanh đâu? Hắn trở về Đại Hàm?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Trường Khanh mặt mày hớn hở cưỡi mây đến trong viện.

Đông Phương giễu giễu nói: "Ui, ngươi xem dáng vẻ của tiểu tử này, có gì chuyện vui à?"

Thiên Âm và Thiên Nam cũng ghé mắt nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

Trường Khanh tiêu sái hất đầu, nói: "Ta muốn thành thân rồi!"

"Thành thân?"

"Thành thân??"

"Thành thân???"

Đông Phương, Thiên Âm, Thiên Nam, ba người vô cùng kinh ngạc, âm thanh cao vút kêu lên.

Trường Khanh rất được vui mừng, tiếp tục tiêu sái hất đầu: "Đúng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện