*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Có lẽ là từ chuyện Trọng Hoa hủy hôn, Thái A đuối lý, sau khi Trường Khanh nói muốn kết hôn với Hồng Trang thì các Trưởng lão cũng hớn hở đáp ứng.
Nhận lời còn chưa đủ.
Trường Khanh là tiểu đệ tử sau cùng của Tiên Tôn Vô Nhai, thân phận đặc biệt, ban đầu Vô Nhai lại xả thân cứu Trọng Hoa, phần ân tình này còn đó. Mặc dù mọi người đều biết lần này Ngũ đại tiên môn lần nữa vây công Thái A, tất cả đều là Vô Tư dốc hết sức thúc đẩy. Nhưng dù sao cũng là Thái A đuối lý trước, lần này có ngườ thành thân, cũng coi như thời cơ tốt để hai bên hàn gắn mối quan hệ đã rạn nứt.
Vì vậy trên dưới mọi người ở Thái A ngày đêm trùng tu Trường Diễn Võ. Làm như vậy là để cho hai người một nghi thức tế thiên lớn, cố gắng hóa giải bất mãn thù hận do Trọng Hoa hủy hôn mang tới cho hai bên.
Người của Ngũ đại tiên sơn chưa rời đi, mấy ngàn người này, vừa đúng lúc tạo ra náo nhiệt cho chuyện thành thân lần này.
Một ngày kia, trời xanh mây trắng.
Mấy ngày trước đây tiên ma đại chiến lưu lại khói mù hình như cũng bị chuyện vui mừng khắp nơi này làm loãng đi một chút.
Trường Khanh và Hồng Trang cùng nhau bước lên thảm đỏ, sắc mặt vui mừng. Nhưng cẩn thận nhìn lại, trong tươi cười vui mừng kia lại có vẻ hoảng hốt một chút. Hắn ngước mắt nhìn về đài chủ thượng.
Nơi đó, Trọng Hoa ngồi ngay ngắn ở giữa, Vô Tư ngồi ở phía bên phải hắn, vẻ mặt bướng bỉnh kêu ngạo, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn Trọng Hoa lại nhanh chóng thu hồi, trong mắt kia oán và hận chợt lóe lên rồi biến mất, khiến cho người ta khó có thể nắm lấy.
Vẻ mặt Trọng Hoa vẫn lành lạnh như cũ, trong mắt lộ ra trống vắng vô tận, rồi lại tựa như hàm chứa xót thương.
Bên cạnh hắn, Đông Phương và Thiên Nam đứng một bên, nhưng không thấy bóng dáng của Thiên Âm.
Trường Khanh khẽ thất vọng.
***
Lúc này Thiên Âm, đang lặng lẽ lẻn vào đỉnh Thái A.
Trường Khanh thành thân, nàng vốn nên đi, nhưng nàng sợ gặp được Hồng Trang và Vô Tư, lập tức khó mà tự khống chế xông lên đánh nhau với hai người. Đến lúc đó lại không duyên cớ sinh ra sóng gió. Liền dứt khoát ở lại điện Thái A.
Uống mấy ly rượu trái cây Đông Phương đặc biệt cất, nàng tự mình đánh mấy ván cờ, lại thoáng ngủ một chút, sau khi nàng tỉnh lại, nhìn điện Cửu Trọng trống vắng, chợt cảm thấy tiu nghỉu như mất.
Mặt trời vừa đúng, buổi trưa buông xuống.
Nàng thầm than, trong lúc này rảnh rỗi không có chuyện làm, bỗng dưng nhớ tới Mặc Tử Tụ.
Cũng không biết năm sáu ngày qua, hắn như thế nào.
Trọng Hoa ở điện Thái A bận việc, mấy ngày nay cũng không trở về. Nàng nghĩ nói bóng nói gió hỏi một chút tình
huống có liên quan tới cấm địa trên đỉnh Thái A này nhưng cũng không thể nào hỏi. Đông Phương và Thiên Nam lại một mực không biết.
Suy nghĩ lăn qua lộn lại một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được lo lắng cho Mặc Tử Tụ, nàng quyết định thừa dịp tất cả mọi người hội tụ đến Trường Diễn Võ, lặng lẽ đi xem hắn một chút, hỏi một chút xem Mặc Tử Tụ có biện pháp có thể cứu hắn ra hay không.
Tính toán như vậy, nàng liền rời khỏi điện Cửu Trọng.
Sau lại này, khi Trọng Hoa tự tay đào lòng nàng ra một khắc kia, nàng vì quyết định lúc này mà hối hận trong nháy mắt. Chỉ là lúc này, thật vất vả tránh được đệ tử thủ hộ tai mắt trên đỉnh Thái A, Thiên Âm đi tới Linh Tuyền, nàng không biết rằng chính nàng đang từng bước từng bước đẩy bản thân vào tình cảnh tuyệt vọng.
Bên ngoài phương viên mấy dặm của Linh Tuyền, đều là cấm địa thuộc Thái A.
Về phần vì sao bị liệt vào cấm địa, mấy chục năm về trước, cũng không có người nào biết được nguyên nhân.
Bốn phía là cổ thụ che trời, hoa mọc thành đám, bên trong Linh Tuyền là sóng nước mênh mang, linh khí hội tụ thành khói mù tràn ngập ở giữa rừng.
Thiên Âm dọc theo Linh Tuyền tìm một vòng, không phát hiện bóng dáng của Mặc Tử Tụ, không khỏi hạ thấp giọng kêu: "Mặc ca ca! Mặc ca ca huynh đang ở đâu?"
Gọi vài tiếng cũng không được đáp lại, trong lòng nàng không khỏi uể oải.
Lại càng không cam lòng lòng lại tìm qua mấy lần, vẫn là không thấy bóng dáng của Mặc Tử Tụ.
"Kỳ quái, ban đầu, rõ ràng tất cả mọi người nói là bị phong ấn ở dưới Linh Tuyền!" Thiên Âm lẩm bẩm, mắt đột nhiên sáng lên!
Đúng rồi, dưới Linh Tuyền!
Không chần chờ chút nào, nàng đâm đầu vào trong suối nước.
Chuyện kỳ dị lập tức xảy ra!
Thiên Âm ở trong linh tuyền chỉ cảm thấy linh khí trong ao không ngừng vọt vào thân thể nàng, nhưng nàng lại không biết, trong nước mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, mặt nước sóng lớn lăn lộn. Vốn là linh khí tĩnh nằm ở trên nước lại điên cuồng lưu động,