*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Lúc Trọng Hoa mang Thiên Âm trở lại Thái A, mọi người đều kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc qua đi lại bỗng nhiên phát hiện, đệ tử Tôn thượng này làm như trời sanh ngu dại không rành nhân sự.
Nhưng ngoài sự ngu dại, diện mạo lại giống y đúc với thần thể năm đó, cũng làm cho lòng người khó mà bình thản.
Lưu Quang nghe tin vội vàng mà đến, Thiên Âm thấy hắn, vui như đứa bé, vô cùng vui mừng kêu lên: "Hoa tiên tử ca ca!!"
Phần sợ hãi vui sướng kia, khiến trong lòng Lưu Quang chua xót, đồng thời dung nhan xinh đẹp tối sầm lại.
Huyền Tề bật cười: "Cho nên người này, ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng. Năm đó chính là Hoa ca ca, hôm nay cũng nhiều hơn hai chữ “tiên tử”, coi như người cũng nên vui mừng rồi."
Lưu Quang thừa dịp Huyền Tề không chú ý, trở tay đánh bay hắn. Nhìn Thiên Âm từ trên xuống dưới, nhìn thân thể phàm nhân của nàng, không nửa phần thiên phú tu tiên, liếc mắt Trọng Hoa, rất không hiểu nói: "Lừa chúng ta nhiều năm, bổn tọa lại coi như nàng đã chết. Gần đây Tiên giới cũng rất yên ổn, ngươi lại đón nàng tới Tiên giới làm chi?"
Trọng Hoa mặt không chút thay đổi nói: "Có thể lấy cung Nguyệt Thần từ Thái A đi, nàng sao có thể là phàm nhân."
Lưu Quang kinh hãi, chợt nhớ tới trong sách ghi lại, thể chất Thần Ma và người phàm tương đối giống nhau. Giờ phút này nhìn Thiên Âm lần nữa, mới vừa cảm thấy trong cơ thể nàng có hơi thở thâm thúy cuồn cuộn.
"Chẳng lẽ, nàng thật sự thành ma?" Nhưng ánh mắt vô hồn trước mắt này, thiếu nữ thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, một người y hệt tượng gỗ, sao lại có thể là ma?
Trọng Hoa im lặng, vuốt tóc mềm mại của nàng, nói: "Có lẽ vì ta lấy đi tâm Ma của nàng, nàng mới có thể biến thành bộ dáng lần này."
Hắn một đường dẫn nàng đi vào điện Vãn Nguyệt, nàng thấy cái gì cũng ly kỳ, rồi lại mím môi không lên tiếng, nhìn chung quanh cẩn thận từng bước.
Hắn dắt nàng, hắn đi nàng cũng đi, hắn dừng nàng cũng ngừng. Cuối cùng đã tới gian phòng trước kia của nàng.
Thiên Âm đứng trong phòng, vuốt vuốt tóc của mình, chơi không chán, không chút nào từng chú ý tới ánh mắt ảm đạm của người bên cạnh, ôm vẻ áy náy, vừa tựa như thương hại thương yêu.
"Thiên Âm." Trọng Hoa tiến lên, từ trong tay lấy đi sợi tóc của nàng, để cho nàng nhìn thẳng mình, nói: "Gọi sư phụ?"
"Hả?" Thiên Âm che miệng bật cười ha ha: "Gọi sư phụ sẽ có thịt ăn sao?"
Trọng Hoa không biết nên khóc hay cười, tuy là nàng ngu, cũng không bao giờ quên ăn.
Nghĩ lại, như vậy có lẽ tốt hơn, ngu không biết bi thương đau khổ.
"Kêu sư phụ, ta liền cho ngươi ăn ngon, được không?"
Đông Phương đang muốn bước vào cửa phòng, nghe giọng nói vô cùng cưng chìu này, nghiêng đầu lau lấy mắt, liền rút đi.
Thiên Âm nhíu chặt lông mày, ánh mắt thật thà nhìn chằm chằm Trọng Hoa, thể là cân nhắc thật lâu sau, cuối cùng không chống được sự hấp dẫn của thức ăn ngon, sạch sẽ gọi một tiếng: "Sư phụ."
Mặt mày Trọng Hoa giãn ra, đột nhiên cười một tiếng.
Mặt nàng bỗng nhiên tiền lại, nói: "Sư phụ người cười thật là đẹp mắt!" Suy nghĩ một chút: "So Hoa tiên tử ca ca càng đẹp mắt hơn!"
Trọng Hoa xoa tóc của nàng, chỉ cười không nói.
Qua mấy ngày,
Thiên Âm dần dần nói nhiều hơn. Lăn lộn với Đông Phương và Thiên Nam, cả ngày quấn lấy hai người cùng nhau đến sau núi chơi bùn bắt Tiên hạc. Mỗi lần trở lại trong điện, liền có Trọng Hoa đưa thức ăn đầy bàn chờ nàng.
Hắn sẽ tự tay bưng tới nước trong vắt, rửa sạch nước bùn trên tay nàng. Ban đêm nàng nói lạnh, sẽ đưa một đôi tay vào trong vạt áo của hắn. Hắn sẽ cho nàng y phục mặc, Đông Phương và Thiên Nam luôn nói, hôm nay sư phụ của bọn họ lại giống như bà vú.
Không người nào biết được, Trọng Hoa đối với mấy chuyện vụn vặt này làm không biết mệt, liền giống như......
Hắn từng trải qua.
Hắn bỏ tay Thiên Âm vào ngực thì trong đầu đều sẽ hiện ra một cảnh tượng trời băng đất tuyết, hắn vì nàng búi tóc, cuối cùng cũng sẽ nghĩ tới cây trăm trúc đã biến mất với nàng ở Thông Thiên Tháp......
Rõ ràng làm một chút thuật pháp liền có thể giải quyết chuyện, bởi vì nàng không thích, hắn liền theo nàng, cưng chìu nàng vô pháp vô thiên.
Trong điện Cửu Trọng tiếng nói tiếng cười cũng không gián đoạn, nàng ngây ngốc trải qua mỗi một ngày, càng không muốn xa rời Trọng Hoa. Không nhớ tới Huyền Tề, không nhớ được Lưu Quang.
Trọng Hoa thường thường nhìn nàng chơi đùa dưới ánh mặt trời, mất hồn.
Vừa mất thần, nàng sẽ như con giun quay lại, nhiều tiếng gọi đói.
Chánh điện Vãn Nguyệt, nghiễm nhiên đã thành phòng ăn xa hoa của nàng. Có một đầu bếp thân phận tôn quý cao nhất, hai người sẽ vĩnh viễn giành ăn với nàng, chơi với nàng.
Thời gian nửa năm, nhẹ nhõm nhàn nhã trong qua.
Một ngày kia, Ma giới Mặc Tử Tụ một mình đi tới Thái A, đại khai sát giới!
Trong điện Cửu Trọng, Thiên Âm bắt đầu nóng nảy lo lắng!
Nếu không phải Trọng Hoa ngăn lại, nàng rất có khả năng xông lên trời.
Cho đến khi Lưu Quang và Huyền Tề liên thủ ép Mặc Tử Tụ đi, đợi chân trời tan hết ma khí, Thiên Âm mới từ trong nóng nảy tỉnh lại, vừa như không có chuyện gì xảy ra đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Nhưng một chuyện này, cũng khiến cho trong lòng Trọng Hoa có ám ảnh!
Rốt cuộc có một ngày, Trọng Hoa nửa đêm len lén mang Thiên Âm chạy xuống núi, hỏi nàng nguyên nhân, nàng ngây ngốc dắt tay áo của hắn, hoan hô nói: "Ta nghe thấy được mùi vị của sư phụ!!"
Đợi Trọng Hoa bắt được một thám tử của Ma giới ẩn thân thì Thiên Âm tiến tới ngửi một cái, Trọng Hoa chưa hồi hồn, ma