*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly
Dưới đài Tru Thần, thân thể Thiên Âm bị lệ khí xé rách không có nửa phần dư thừa.
Trong nháy mắt, hồn phách rời thân thể, lúc sắp chết, trí nhớ vạn năm xưa của nàng lại hồi phục toàn bộ vào giờ phút này!
...... Một ngày kia, Thần Sơn sụp đổ, tiếp theo là Thần Ma rơi xuống. Đó là Thiên Đạo tru diệt, Thần Sơn tận thế.
Sâu bên trong, đã định trước thế gian này không người nào có thể ngang nhau với Trời. Thần Ma, cũng chỉ là gia tộc mà Thượng Cổ Hồng Hoang lưu lại, bọn họ áp đảo pháp tắc trên thế gian, giở tay nhấc chân đều có thể tổn hại tới Lục giới.
Loại nhân vật nghịch thiên này, nhất định cuối cùng rồi cũng tiêu vong.
Thần Ma tổng cộng chỉ có mười mấy người, lúc sinh mạng cuối cùng của Ma Chủ Đế Tuấn và Nguyệt thần Hằng Nga, bọn họ hợp lực đẩy đứa bé của chính bọn họ vào luân hồi.
Một đứa con giữa Thần và Ma không nên tồn tại ở thế gian, nghịch thiên luân hồi, dĩ nhiên là bị Thiên Đạo nguyền rủa.
Từ khi Thiên Âm có trí nhớ, liền một mực không ngừng sinh tử luân hồi, nàng sống với đất trời, lại chết với đất trời, cũng không biết tình người lạnh ấm. Cũng chỉ là một người đời không cách nào nhìn thấy không khí, ở trong năm tháng của Thiên Âm, nàng giống như một người đứng xem, là nhân chứng của thế gian chứng kiến sống chết bệnh chết yêu hận tình thù, sinh mạng phí một quãng thời gian khá dài.
Một đời người, nàng ngán cái cảnh tuần hoàn không ngừng này, rốt cuộc bắt đầu đối với tình cảm phàm nhân có điều mong đợi. Nàng cũng muốn được người che chở trong ngực, thể nghiệm cảm giác chân chính làm người một phen. Khi đó, một thiếu niên bán thần tiến vào thế giới của nàng.
Người kia, là người duy nhất ở thế gian này nhìn thấy nàng.
Hắn tên là Trọng Hoa.
Nhưng đến cuối đời vẫn chưa nhìn thấy qua hắn. Ngay sau đó hắn mang theo cam kết của hắn đối với nàng biến mất ở thế giới của nàng.
Từ đó, nàng lại trở thành Quỷ Hồn cũng không bằng một cô ảnh.
Nàng tìm hắn trăm nghìn đời, bỏ thần thành ma, đổi được thân thể người phàm, rốt cuộc như nguyện làm đệ tử của hắn, hôm nay lại tự tay hắn đẩy xuống đài Tru Thần.
"Trọng Hoa, ngươi đã nói sẽ luôn luôn tốt với ta đấy. Ta tìm ngươi mấy ngàn năm, trải qua nhiều đời, chịu được đời đời cơ khổ, chẳng lẽ chỉ muốn lấy được một cái kết cục như vậy sao? Ngươi nói phải chiếu cố ta cả đời! Ngươi nói ngươi trở về liền lấy ta làm thê tử...! Ngươi rõ ràng nói lời thề son sắt như vậy, ta tin là thật, thế nhưng ngươi chỉ
nói đùa sao?"
Xuyên thấu qua tầng lệ khí vừa dầy vừa nặng, nàng hình như thấy được một bóng dáng cực nhanh mà đến......
Sư phụ, là ngươi sao......
"Thiên Âm!"
Kinh hoàng luống cuống, là gương mặt của Mặc Tử Tụ. Cũng không phải là người mà nàng tâm tâm niệm niệm kia.
Tóc trắng như tuyết, Chu Sa máu đỏ ở giữa lông mày của hắn.
Lệ khí như đao, khiến cho hắn thương tích đầy mình, thế nhưng hắn lại dùng một thân tu vị che chở hồn phách của nàng ở trước ngực, khóe miệng giơ lên nụ cười lạnh nhạt lại có phần bất đắc dĩ: "Nếu không phải ta, ngươi cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy. Ta tiếc nuối nhất chính là, rõ ràng là ta trước gặp ngươi, lại chắp tay đưa ngươi cho Trọng Hoa."
"Thiên Âm, Trọng Hoa hắn là một người không có tình cảm. Hôm nay ta liều mình cứu ngươi, tương lai ngươi, không được sống qua ngày với hắn nữa."
Cách một tầng kết giới, hắn khạc máu ở trên hồn phách của nàng, hai người cùng nhau rơi xuống dưới, dường như muốn rơi vào vực sâu không đáy.
Thiên Âm nhìn hắn, cho dù hồn phách vô lệ*, nhưng nàng vẫn cảm giác được trên mắt nóng bỏng, nghiêm giọng nói: "Nếu như huynh dám chết, ta giết cả nhà huynh!"
Vô lệ*: không có nước mắt.
Mặc Tử Tụ cất tiếng cười to, ngậm một hơi thở cuối cùng che chở nàng, ở cuồn cuộn lệ khí trong đi xuyên.
Thiên Âm ôm không được Mặc Tử Tụ, chỉ có thể nhìn thân thể của hắn, đã sớm có trăm ngàn vết thương, khắp nơi ứa máu, giống như một con sông phá vỡ hang động, dòng nước đỏ như máu này chảy xiết đến chói mắt.
Nàng nằm ở đầu vai hắn, trong tai là tiếng thở dốc gian nan của hắn, vốn là hồn phách trong suốt càng thêm yếu kém.
Mặc Tử Tụ phun ra vài ngụm máu, hài lòng nhìn thấy Thiên Âm chợt thay đổi sắc mặt, tuy là mạnh mẽ chống đỡ, vừa lên tiếng vẫn là hơi thở mong manh: "Thiên Âm...... Từ trước đến nay ta không phải là người lương thiện, cũng không giúp người hoàn thành ước vọng lấy được tình cảm cao thượng, trước khi ta chết chỉ cần ngươi đáp ứng ta.