*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Hồ ngọc bích sóng vỗ, thuyền nhỏ lênh đênh. Đầm nước trong suốt, phản chiếu ánh trăng tròn nhẹ nhàng.
Bên bờ cỏ xanh như đệm, hoa như kiều nhan. Hoa cỏ dường như được phủ lên một lớp bụi đất. Sắc hoa tím nhạt, có hồn quang lưu chuyển.
Một lão giả khoanh hai cánh tay nằm ngủ bên bờ, ba tiểu hồ ly túm tụm bên chân hắn.
Có gió nhẹ lướt, thổi qua đầm nước trong suốt khẽ gợn sóng, trêu tay áo lão giả.
Trọng Hoa đi vào khe núi này, đập vào mắt chính là một khung cảnh rõ ràng như thế. Thoáng như thế ngoại đào nguyên*, yên tĩnh tự nhiên.
Thế ngoại đào nguyên*: bồng lai tiên cảnh, thế giới thần tiên.
Lão giả kia râu tóc thưa thớt, một thân áo bào sắc cũ, chợt vừa nhìn lại, giống như một lão Ông thả câu ở Nhân giới.
Trọng Hoa vừa bước vào đường hoa mòn, lão giả như có phát hiện, không quay đầu lại đã lên tiếng: "Ngươi là Trọng Hoa sao?"
Trọng Hoa chắp tay thi lễ: "Chính là vãn bối. Xin hỏi có phải Bát Nhã tiền bối?"
Bát Nhã lão nhân mở ra cặp mắt đục ngầu, nhàn nhạt liếc hắn một cái, hỏi "Là tiểu tử Minh vương kia gọi ngươi tới?"
"Chính thế."
"Hừ hừ."
Trọng Hoa chỉ nghe tiếng hừ lạnh từ xa đến gần, lập tức một cơn gió lạnh đánh úp lên mặt, hắn vội vã lui về phía sau, một đôi tay thả lỏng của Bát Nhã cũng theo sát phía sau không ngừng nghỉ.
Một tiến một lui, Trọng Hoa thối lui đến bên cây, ngăn cản tấn công của Bát Nhã, nhíu mày hòi: "Tiền bối đây là ý gì?"
"Hừ, ta thay Tiểu Chủ Nhân giáo huấn ngươi một chút!"
Dứt lời, hắn vung một chưởng, dễ dàng đánh lui Trọng Hoa vài thước!
Trọng Hoa đụng vào núi thấp phía xa, lập tức chỉ thấy mảnh đá bay tán loạn!
Bát Nhã thấy khóe miệng hắn chảy xuống một ít máu, vẫn còn chưa hết giận, lạnh lùng khẽ hừ, lại định ra tay nữa, rồi hình như nhớ ra cái gì đó, bực tức vung tay áo, ngồi trở lại bên bờ. Lên tiếng nói: "Tuy nói tất cả đều là Tiểu Chủ Nhân Thiên Âm khăng khăng một mực, nhưng ngươi không khỏi quá vô tình đi, nếu như ngươi không lấy đi tâm Ma của nàng, có lẽ nàng vừa trùng sinh cũng không tới giết người vô số! Trên đài Tru Thần, lúc ngươi giết nàng, thật đúng là không chút lưu tình!"
Nhắc tới Thiên Âm, Trọng Hoa không khỏi im lặng.
Bát Nhã thấy hắn nửa tiếng không lên, lại hừ hừ mấy cái, vẫy lui hồ ly bên chân, nhướng mắt, hỏi: "Đến nay, ngươi có từng hối hận khi đã giết nàng?"
Trọng Hoa đáp: "Chưa từng hối hận."
"Ta xem cũng chưa chắc đâu?!"
Bát Nhã đột nhiên đến gần, cầm cổ tay Trọng Hoa, kéo hắn vào trong đầm.
Trên mặt nước, phản chiếu sắc mặt tái nhợt của Trọng Hoa, giữa ấn Tiên Tôn trên mi tâm hiển nhiên đã là mặc sắc.
Bát Nhã lão nhân nói: "Nếu không hối hận, vì sao ngươi lại sinh tâm ma?" Hắn chỉ vào đầm nước, thở dài nói: "Đầm nước này vì Bát Nhã mà biến thành kính, ở trong kính này, có thể thấy được kiếp trước kiếp này của chính mình." Dứt lời lại nhìn Trọng Hoa: "Lần này ngươi tiến đến, muốn biết cái gì?"
Trọng Hoa lẳng lặng nhìn chằm chằm bản thân trong nước, lạnh nhạt mở miệng: "Ta muốn biết, sáu ngàn năm trước trong miệng Minh vương, ở trên người ta đến tột cùng xảy ra những chuyện ta chưa từng nhớ và những người ta từng gặp."
"Ta vẫn là cho ngươi xem cuộc đời của Tiểu Chủ Nhân đi! Ở nơi của nàng, ngươi sẽ gặp biết được chính mình sáu ngàn năm trước, đến rốt cuộc đã làm cái gì." Bát Nhã than một tiếng, chậm rãi bay lên giữa không trung, trong miệng ngâm tụng chú ngữ khó hiểu, đôi tay tạo thành ấn phức tạp quỷ dị.
"Ta lấy tthân phận thần hầu, cho gọi Kính Linh! Mở!"
Theo tiếng nói vừa dứt của hắn, thấy cả mặt nước này, lại chậm rãi ngưng kết thành băng, đầm nước to như vậy, trong chớp mắt hóa thành một Cổ Kính!
Đầm nước thành kính, trong kính vừa đúng lúc trời sáng, mây trôi
từ từ, xuân ý dồi dào.
Một thôn trang nhỏ vắng vẻ nằm kế núi gần sông, nam nhân cày ruộng nữ nhân dệt vải, hài đồng chơi đùa.
Một chỗ trong nông trại, có một đôi phu phê trẻ tuổi đang trêu chọc hải tử còn nằm trong nôi, một nhà ba người, hạnh phúc hài hòa.
Trên bệ cửa sổ, một nữ hài đồng y phuc màu tím nằm sấp.
Thấy nữ hài đồng này, thân hình Trọng Hoa nhoáng lên một cái, khó khăn lắm ổn định, lại bị một màn kế tiếp khiến cho toàn thân kinh hãi cứng ngắc!
...... Ngoài cửa sổ mây đen lăn lộn, trời mưa đến đột ngột. Thiếu phụ nói “trời mưa”, đẩy trượng phu đi đóng cửa sổ.
Trên cửa sổ nữ hài đồng mờ mịt nhìn thanh niên đi tới, đưa tay đóng cửa sổ, cửa sổ không trở ngại chút nào xuyên thấu thân thể nữ hài đồng, đóng lại thật chặt.
Hắn lại không nhìn thấy nữ hài đồng trên cửa!
Trọng Hoa khiếp sợ: "Sao lại có thể như thế?!"
Bát Nhã nói: "Đây chính là lần đầu Tiểu Chủ Nhân Thiên Âm giáng thế, đối với thế giới này không biết gì cả. Nàng bị người nguyền rủa, mặc dù giống với người phàm, trải qua sống chết đau đớn, lại vĩnh viễn đều không được người đời nhìn thấy."
Giống như là minh chứng cho lời nói của Bát Nhã, cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi, biến thành chợ náo nhiệt.
Tiểu Thiên Âm này có dáng vẻ nho nhỏ, chỉ là sắc mặt nhìn hết sức suy yếu.
Nàng ngã xuống ở giữa đường cầu, như muốn đứng dậy rồi lại nặng nề ngã xuống. Nàng vươn tay khát vọng có người giơ tay giúp đỡ, vậy mà, đám người nhộn nhịp chen vai thích cánh* bước chân vội vã, một lần một lần dậm trên thân thể của nàng lui tới rời đi.
Chen vai thích cánh*: người đông chen chúc nhau.
Không có ai trông thấy, hài đồng kia bất lực giữa đường, con mắt y hệt chấm nhỏ vô cùng chán nản, cho đến tĩnh mịch, cuối cùng thân thể của nàng hóa làm bụi mù, tiêu tán trên không trung.
Trọng Hoa giống như đặt trong kính, giống như đứng ở bên cạnh nàng, thấy tận mắt nhìn nàng trải qua mấy ngàn năm, mang theo trí nhớ cơ khổ một đời lại một đời tuần hoàn sống và chết. Một tròng mắt đen mới đầu còn mờ mịt, dần dần dính vào vẻ thê lương. Nàng ngã bệnh, không người nào nhìn thấy, nàng chết đi, cũng không người nào biết được.
Nàng đi qua cả nghìn vạn thành trấn rừng núi, trải qua một thế hệ lại một thế hệ quốc gia hưng suy, việc đời biến ảo ở bên cạnh nàng giống như từng con sông lao nhanh, nàng từng bước từng bước đi qua một năm rồi lại một năm một đời lại một đời!
Nàng rốt cuộc cũng mệt mỏi.
Nảng mệt, không muốn một thân một mình chỉ có trong thế giới của nàng sống đầu đường xó chợ.
Từ đó nàng sinh ở nơi nào, liền chết ở nơi đó, bị bệnh không rên rỉ không buồn lên tiếng, chết lặng và chờ đợi đã càng lúc càng xa......
Thời gian trôi mau, không