Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Lưu Quang không ngờ sẽ ở Nhân giới gặp được Thiên Âm.

Lúc nàng tới, hắn đang giải quyết mấy con tiểu yêu ăn tim người ở Nhân giới, dàn xếp người phàm chịu khổ.

Chờ hắn phát hiện thì đã không biết nàng đi theo hắn bao lâu.

Trong một chỗ ở nông trại, hai người ngồi đối diện nhau. Trên bàn gỗ thiếu chân bày một bình nước trà thấp kém.

Chủ nhân của nông trại này hai ngày trước mới bị tiểu quỷ ăn tim, đúng lúc bị Lưu Quang bắt gặp, liền báo thù chủ nhân đáng thương này. Vùng này Yêu Ma Quỷ Quái làm ác rất nhiều, hắn liền ở lại nơi này. 

Lúc này ngoài cửa sổ Hàn Mai mới nở trắng xóa bông tuyết, nụ hoa chứa mùi hương thoang thoảng từ ngoài cửa sổ đưa vào, đưa tới một phòng thơm ngát. 

Lưu Quang rót một ly trà, dùng tiên lực làm nóng, mới đưa cho nàng.

Thiên Âm nhớ tới lúc ma nhân đó đưa cho nàng bình trà, là lá trà thượng hạng, ngay cả nước đều có một ít hương vị ngọt ngào, khi đó nàng chỉ có tức giận không muốn uống.

Lúc này nàng lại nhận lấy nước trà Lưu Quang đưa tới.

Không có uống ngay lập tức, Lưu Quang đã mở miệng: "Tính toán ra, đây là sau khi ngươi trở thành Ma Thần, lần đầu tiên nhàn nhã uống trà với cố nhân Tiên giới như vậy."

Thiên Âm uống một hớp, nói: "Chỉ tiếc, trà bình thường như vậy, ta cũng nếm không được mùi vị." 

Ánh mắt khó hiểu của Lưu Quang quăng tới, nàng lạnh nhạt nói: "Thân túi da này không còn dùng được." Vừa cười một tiếng: "Cung Nguyệt Thần luyện ra thân thể, chẳng qua chỉ là một cái xác lạnh lẽo trống rỗng. Ta vứt bỏ thần mà thành ma, vốn là chỉ có một đời có thể sống. Lần trước có thể trùng sinh, là do phúc của sư phụ, dùng tu vi của mình độ ta. Lần này, nếu không phải
cung Nguyệt Thần và ta sinh ra cộng hưởng, ở dưới đài Tru Thần hút hồn phách của ta hít vào thân cung, sợ ta đã giống như Mặc ca ca vậy, vùi thân dưới đài Tru Thần rồi. Lúc này hồi tưởng lại, lúc ấy sư phụ quả thật là nửa phần tình cảm cũng không có."

Lưu Quang giật giật khóe miệng, nhìn bông tuyết bay ngoài cửa sổ. Hồi lâu, nói: "Trọng Hoa hắn là vạn bất đắc dĩ. Hơn nữa ngươi biết rõ hắn mất trí nhớ, cần gì phải ghi hận hắn? Ngoại trừ phụ thân ta ra, cả đời hắn cũng không có thật lòng đối đãi người nào, chỉ ngươi mà thôi."

"Thời điểm huynh giúp sư phụ nói chuyện, ngược lại hiếm thấy." Thiên Âm hái được đóa hoa mai ở đầu ngón tay, thấp mũi nhẹ nhàng ngửi, tự nhủ: "Ta chính là đã đồng ý với Mặc ca ca, cuộc đời này không gặp sư phụ, trước đó vài ngày thấy hắn mạnh khỏe, ta liền cũng yên tâm."

"Như vậy ngươi thật sự muốn huyết tẩy Lục giới không có một ngọn cỏ sao?"

Thiên Âm không trả lời mà hỏi lại: "Phải, Lưu Quang, huynh có hứng thú xem Thần Tàng trong truyền thuyết một chút không?"

"Ngươi có lòng tốt này sao?"

"Ta chưa?"

Ánh mắt của Lưu Quang lên lên xuống xuống nhìn nàng một lần, lắc đầu: "Không có."

Thiên Âm cầm hoa mai trong tay cắm vào trong ấm trà, tay chống cằm, một đôi huyết mâu chớp nháy, làm ra một tư thế thương lượng: "Nếu không, ta trói huynh lại?"

Khóe mắt Lưu Quang hung hăng nhảy 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện