Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Cho đến khi đứng ở trong Thông Thiên Tháp, Lưu Quang vẫn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi!

Thiên Âm kia, vậy mà có can đảm thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đẩy hắn vào Thông Thiên Tháp! Hắn ngẩn ra, thật là không chịu thừa nhận mình bị một hậu bối mình nhìn lớn lên, chơi xấu!

Hắn đang bên trong tháp vẫn giận dữ khó dằn, ngoài tháp Thiên Âm cũng đã phi thân lên đỉnh tháp...

Bất luận người khác suy đoán như thế nào, chỉ có chính bản thân Thiên Âm rõ ràng, nàng muốn làm cái gì.

Đối với chuyện tiêu diệt Lục giới mà nói, nàng càng hy vọng có thể tìm được một biện pháp, Mặc Tử Tụ sống lại!

Nàng từ trên người Minh vương đoạt lại Luân Hồi Lực, phát hiện cũng là phí công!

Mặc Tử Tụ chết dưới đài Tru Thần, Thần Hồn Câu Diệt*, bất luận là trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu luân hồi, hắn cũng không thể trùng sinh!

Thần Hồn Câu Diệt*: linh hồn bị tiêu diệt.

Dưới nản lòng thoái chí, Thiên Âm nghĩ tới Thông Thiên Tháp.

Thông Thiên Tháp là chỗ ở cảu Đế Tuấn, trong trí nhớ, nơi này có vạn cuốn tàng thư, bao nhiêu sách cổ Thượng Cổ Hồng Hoang lưu truyền ở chỗ này không thấy mặt trời, nàng tin tưởng, nơi này nhất định có thứ mà nàng muốn tìm! 

Sự thật chưa bao giờ để nàng thất vọng.

Ở trong Thông Thiên Tháp không ngủ không nghỉ lật xem các loại sách cổ thuật pháp đếm không hết, ban ngày ở trên núi, thời gian không biết là bao lâu, trước mắt Thiên Âm chỉ cảm thấy trên trang sách chữ giống như côn trùng có cánh xoay tròn bay lượn...... 

Thời điểm nghỉ ngơi, nàng tiện tay từ trên giá sách lấy xuống một quyển, đây là một quyển sách ố vàng đầy bụi bậm rơi xuống, mới đầu cũng không có bất cứ hy vọng nào, nhưng lúc thấy có pháp thuật có liên quan đến việc nắm giữ thời gian thì Thiên Âm ngoài vui mừng còn có chút phiền muộn.

Nắm chặt quyển sách cổ kia, nàng
lọt vào trầm mặc lâu dài.

Cho đến khi thân tháp bắt đầu kịch liệt lay động, Lưu Quang phá vỡ thân tháp một thân nhếch nhác lao ra, tha phương như ở trong mộng mới tỉnh.

Liền cầm trong tay cổ tịch thu hồi, rơi vào lưu quang trước mặt. 

Trên dưới nhìn hai mắt hắn, thấy hơi thở hắn càng thêm cuồn cuộn kín kẽ, Thiên Âm cười nói: "Chúc mừng chúc mừng!"

Sắc mặt Lưu Quang nghiêm túc như có điều suy nghĩ, phất phất bậm trên áo, lại gần Thiên Âm, hỏi: "Ngươi sớm biết được cho dù là người nào đi vào cũng sẽ lấy được truyền thừa, đúng không? Hôm nay ngươi dẫn ta tới chỗ này, đến tột cùng là muốn làm gì?"

Thiên Âm lộ ra nụ cười bí ẩn: "Nơi cao không thể thắng được gió lạnh! Ta muốn vì mình tạo ra đối thủ tương xứng với ta."

Lưu Quang hít sâu một hơi, biết nàng không muốn giải thích, ngay cả khi giết nàng cũng sẽ không thể giải thích. Tận lực dùng từ nhẹ nhàng nói: "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đừng quên còn có ta. Ngay cả ngươi giết mọi người trong Lục giới, trong lòng ta vĩnh viễn ngươi đều là tiểu Thiên Âm lương thiện kiên cường trong lòng ta."

Thiên Âm cười ha hả: "Nói hay lắm!"

Lưu Quang đột nhiên nghiêng người mà đến, gương mặt tuấn tú chỉ cách nàng ba tấc, ánh mắt sáng quắc tình ý triền miên.

Torng lòng Thiên Âm đột nhiên giật mình, ngửa đầu ra sau, nghiêng mặt sang bên vội ho một tiếng đang muốn nói chuyện, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện