Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Bầu trời Thần Đãng Sơn, ánh nắng chiếu rọi.

Trọng Hoa đi tới Đại Liệt Cốc, chỉ thấy trước mắt là một rừng cây rộng bao la, vốn là hoàn toàn không biết tung tích của Đại Liệt Cốc.

Hắn yên lặng trong nháy mắt, chậm rãi mở miệng: "Thiên Âm, vi sư biết, ngươi ở bên trong."

Âm thanh giống như sóng gợn dập dờn mở ra, rừng cây trước mắt lập tức vặn vẹo mấy phần, giống như trăng bị đảo loạn trong nước, không cần bao lâu, lại khôi phục yên tĩnh.

Trọng Hoa đã xác định, nơi này bị bày ra ảo cảnh!

Mà Thiên Âm bày ảo cảnh, đang đứng ở trước mặt Trọng Hoa chưa tới hai thước, ánh mắt lưu luyến thâm tình tựa như biển.

Hắn ở ngay trước mắt, Thiên Âm bỗng nhiên giật mình, hình như chính mình rất lâu đã chưa nhìn thấy sư phụ. 

Hắn gầy.

Áo bào bạch vân mặc ở trên người hắn, gió mát lướt nhẹ, thân hình có vẻ đơn độc.

Lông mày này ánh mắt này, vẫn giống như lúc mới gặp gỡ nàng, lành lạnh, rồi lại hình như ôm vẻ thương xót.

Đối với chuyện hắn có thể đi ra điện Cửu Trọng, nàng cũng không nửa phần ngoài ý muốn.

Không gì không thắng, mới phải sư phụ của nàng!

Nàng không tiếng động gọi câu “sư phụ”, đang muốn xoay người rời đi, Trọng Hoa giống như khẽ thở dài một tiếng: "Thiên Âm, ta có một chuyện, muốn tìm ngươi để hỏi cho rõ."

Thiên Âm cho là, hắn sẽ vì chuyện Mặc Tử Tụ sống lại mà đến. Dù sao Lưu Quang vội vả rời đi như vậy, nàng liền đoán được ý đồ của Lưu Quang.

Trọng Hoa lại hỏi là: "Lúc ở Băng Vực, ngươi nói yêu ta, là thật? Là giả?"

Thiên Âm ngẩn ra, ánh mắt lập tức lại chán nản: "Thật thì như thế nào giả thì như thế nào?"

Trọng Hoa nghe lời của nàng bay bổng trên không trung, không khỏi cười một tiếng: "Cũng chỉ muốn
an lòng thôi."

Thiên Âm à một tiếng, nói: "Thật ra thì ta vẫn yêu Mặc ca ca, cũng chỉ là lúc trước niên thiếu, lỗi là xem sư phụ trở thành trời, biến mê luyến thành yêu say đắm. Hôm nay hồi tưởng lại, quả nhiên là một trò cười."

"Trò cười......" Trọng Hoa lặp lại hai chữ này, ánh mắt yên tĩnh lại, lại đột nhiên lộ ra nụ cười thoải mái, bên ánh mắt, giống như biết được lúc này Thiên Âm đứng đối diện hắn, trong ánh mắt của hắn tràn đầy vui mừng, rồi lại hình như bao hàm rất nhiều ý khác. 

"Ngươi có thể tỉnh ngộ, là chuyện tốt. Vi sư vì ngươi cảm thấy vui mừng. Như vậy, vi sư liền đi."

"Ngày sau, sống tốt với Mặc Tử Tụ."

"Thiên Âm, cuộc đời này không hẹn gặp lại, ngươi phải bảo trọng."

Lúc Trọng Hoa xoay người rời đi, Thiên Âm chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng đau đớn giống như bị đao đâm qua, muốn khóc, ánh mắt lại vô cùng khô khốc.

"Sư phụ xin yên tâm, Mặc ca ca nhất định đối tốt với ta hơn người. Ta sẽ cố gắng quên sư phụ, làm một thê tử hiền lương thục đức, ta sẽ hạnh phúc hơn so với bất kì kẻ nào. Bởi vì ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ, sư phụ là một Tiên Tôn nhân từ cỡ nào."

Thân hình Trọng Hoa cứng đờ, ngay sau đó tỉnh táo lại, khẽ xoay người, trên khóe miệng nhếch lên ra nụ cười sung sướng: "Như thế rất tốt."

Như 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện