Editor: Tiểu Ly Ly.
Lưu Quang thầm giật mình, hắn không nghi ngờ lời nói của Mặc Tử Tụ, nếu hắn chắc chắn nói ra tin tức này, thì tất nhiên không phải để trêu chọc mình.
Nhưng là...... những lời hắn vừa nói, tất nhiên không phải là đề tài nhàm chán.
Hắn chẳng hề để ý cười cười: "Nếu cung Nguyệt Thần ở trong tay Trọng Hoa, tất nhiên hắn sẽ giao cho Lưu Cẩn......"
"Nếu như ngay cả chính hắn cũng không biết cung Nguyệt Thần còn tồn tại thì sao?"
"Vậy thì ngươi từ đâu biết được?"
Mặc Tử Tụ không nói nữa, cười bí hiểm, ánh mắt sâu kín nhìn điện Cửu Trọng, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Sáu ngàn năm trước, thật trùng hợp, ta có duyên được tiến vào Thần Sơn một lần, biết được một thượng cổ bí tân!"
Sắc mặt Lưu Quang cực kì thay đổi, thượng cổ bí tân gì đó hắn cũng không muốn biết, nhưng rõ ràng, lời nói sau đó của Mặc Tử Tụ mới là trọng điểm, hắn hơi có vẻ khinh thường nói: "Thần Sơn đã sớm biến mất ở thế gian, ngươi chớ lấy tên Thần Sơn tới lừa gạt ta. Nói đi thì nói lại, cho dù sáu ngàn năm trước ngươi là một thiếu niên thật sự tiến vào Thần Sơn trong truyền thuyết, có chiếm được bí mật không người nào biết được thì đó cũng là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến Trọng Hoa?"
"Bởi vì hắn là người duy nhất đã gặp qua thần nhân cuối cùng còn sống trên thế gian!" Mặc Tử Tụ quay đầu cười quỷ dị một tiếng, không buông tha cho đáy mắt Lưu Quang chợt lóe lên kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất: "Các ngươi chớ cho rằng ta không biết, Trọng Hoa là thần và tiên cùng nhau kết hợp một chỗ sinh ra, là bán thần bán tiên, trong cơ thể chảy thần huyết."
Lưu Quang hơi híp mắt lại, không khí giữa hai người dần dần đóng băng: "Cho nên?"
"Cho nên ta cần thần huyết, khởi động cung Nguyệt Thần, lần nữa tiến vào Thần Sơn! Đoạt được Thần Tàng do Nguyệt thần lưu lại!"
"Thần Sơn đã qua đời, ngươi đừng lừa gạt ta, cho là bổn tọa dễ bị lừa gạt như vậy sao?"
"Hừ, Thần Sơn cũng không biến mất. Thiên hạ này, ngoại trừ ta ra, sợ là không có người biết Thần Sơn ở nơi nào đâu."
Trong lòng Lưu Quang liền tràn ngập nỗi kinh hãi, ánh mắt của hắn cũng biến thành thâm trầm khó lường.
Thần Tàng, đây là tiên ma yêu minh Tứ Giới vẫn âm thầm tìm kiếm nhưng không tìm được gì. Bảo vật mà Thượng cổ Thần Ma
để lại thế gian, làm lục giới thèm thuồng, nhưng không một ai biết được Thần Tàng ở chỗ nào, hơn nữa không thể nào tìm được.
Nhưng Mặc Tử Tụ lại có thể biết!
Mặc dù Lưu Quang âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt lại bình tĩnh không sợ hãi: "Tu vi của Trọng Hoa cao hơn ngươi."
Hắn lạnh nhạt nói lên sự thật, muốn máu của Trọng Hoa, Mặc Tử Tụ hắn ta không làm được. Muốn Trọng Hoa cam tâm tình nguyện dâng máu mở ra cung Nguyệt Thần, hắn ta càng không làm được!
"Căn cơ của Trọng Hoa khó có thể lấy đi, ta hiểu rõ hơn ngươi." Mặc Tử Tụ lạnh lùng cười một tiếng: "Nhìn giao tình nhiều năm giữa ta với ngươi, nói cho ngươi biết cũng không phải là không được, mục tiêu của ta, không phải là Trọng Hoa......
"Là Thiên Âm!"
Mắt của Lưu Quang đột nhiên co rụt lại: "Thiên Âm chỉ là một thần thể thôi."
"Thần thể? Hừ, không hẳn như vậy. Có lẽ, sự thật cũng không phải những gì mà ta với ngươi thấy." Ánh mắt của Mặc Tử Tụ sâu kín nhìn điện Cửu Trọng, tựa như xuyên thấu tầng tầng vách tường, nhìn thấy Trọng Hoa đang chữa thương cho Thiên Âm ở bên trong điện Tử Thần, suy nghĩ có chút bị kéo xa: "Ngươi cũng biết, sáu năm trước, ta ẩn vào Thái A tìm kiếm cung Nguyệt Thần. Lúc đầu thất thủ, ta bị kiếm của Trọng Hoa đả thương, khi rơi xuống ở trước mắt của Thiên Âm. Lúc ấy nàng dùng máu của mình nhỏ vào vết thương của ta, làm người ta kinh ngạc chính là ngoại thương của ta không chỉ khỏi hẳn, ngay cả nội thương cũng bởi vì máu của nàng mà phục hồi như cũ. Ta hỏi ngươi, thế gian này, trừ máu của Thần Ma, còn có thứ gì có thể kỳ hiệu như vậy? Ngươi nên hiểu rõ bị Trọng Hoa đả thương, không phải là tiên dược bình thường có thể trị khỏi bệnh."