Editor: Tiểu Ly Ly.
Lời của hắn vang vang, giống như khối Thiên Thạch đè ép Lưu Quang: "Cho nên, mặc dù Thiên Âm không phải thần, nhưng ta tin tưởng, nàng và thần có mối liên hệ rất lớn!"
Đột nhiên Lưu Quang quay đầu nhìn hắn, lúc này mới hiểu ra, người máu lạnh như hắn, vì sao lại để ý tới một tiểu cô nương, còn có thể lấy ra ngàn vạn Thần Chi thảo để cải tử hồi sinh......
Cho dù người này có ân với hắn thì khi có điều cần thiết, hắn mới để ý mà thôi!
"Cho nên ngươi đoán được Thái A sẽ không bỏ qua cho một hạt giống tốt như vậy, sáu năm trước ngươi lần đầu gặp được nàng, sao không dẫn nàng về Ma tộc?"
Mặc Tử Tụ lắc đầu: "Hôm đó thật sự ta không thể tự lo cho bản thân mình."
"Hôm nay ngươi cứu nàng, là vì trả lại cho nàng một mạng, ngày sau đoạt đi tánh mạng của nàng, ngươi liền yên tâm thoải mái đúng không? Ngươi thật đúng là ngàn năm như một, tính toán thật tỉ mỉ." Lưu Quang trầm thấp cười một tiếng: "Nhưng nếu ta muốn che chở nàng thì sao?"
Mặc Tử Tụ không giận hỏi ngược lại: "Nếu để cho người của Tiên giới đều tin tưởng rằng nàng là thần cuối cùng của thế gian? Như vậy vì Thần Tàng, ta muốn hỏi, bằng một mình Lưu Quang ngươi, thì có thể bảo vệ được nàng chu toàn? Ngươi có thể vì nàng chống đỡ với tất cả những người có mưu đồ với Thần Tàng hay không?"
Lưu Quang khó có thể sinh ra tức giận, giọng điệu cũng lạnh xuống: "Mặc Tử Tụ, nàng chỉ là đứa bé không rành việc đời!"
"Nhưng hơn hết, nàng là một vị thần thể. Không một người nào có thần lực, thể chất lại gần giống như thần thể! Ngươi là người đầu tiên biết bí mật này, ở trong cuộc sống sau này, còn có thể có rất nhiều người biết bí mật của Thiên Âm, biết được cung Nguyệt Thần tồn tại. Như vậy ta sẽ không tự mình ra tay, đợi người của Tiên giới các người tìm thấy được cung Nguyệt Thần, ta sẽ đến lấy."
"Cho dù là ngươi hay là Trọng Hoa, cũng không bảo vệ được nàng."
Gió to chợt nổi lên, đã không thấy bóng dáng của Mặc Tử Tụ, Lưu Quang nhìn điện Cửu Trọng yên tĩnh, nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ của Thiên Âm, ở trong gió khéo léo thở dài một tiếng.
****
Hồng Trang yên tâm thoải mái, trông chờ tin tức Thiên Âm qua đời truyền ra, lại không nghĩ rằng, tin tức của một tháng sau truyền tới, là Thiên Âm muốn đến điện Thái A thảo luận Tiên thuật
với nàng.
Nàng như cũ mặc bộ y phục màu đỏ, sắc mặt lại tái nhợt như tuyết, rất nhiều người nhìn thấy nàng, dừng lại cung kính kêu một tiếng “sư tỷ”, thường ngày lúc này, lòng nàng sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ, tin tức Thiên Âm còn sống, hoàn toàn đánh tan hy vọng tốt đẹp của nàng. Thẩn thờ đi về phía trước, nghĩ tới dáng vẻ của nàng ta hiện ra ở trước mặt mình!
Là vênh váo tự đắc? Là căm hận oán giận? Hay là mang theo phong thái của người thắng mà coi thường mình?
Dừng chân nhìn bầu trời trong suốt, khóe môi nàng lộ ra hận ý: "Thiên Âm, ngươi cho là đời này Hồng Trang ta vĩnh viễn không thể xem thường, sỉ nhục ngươi sao! Ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho một tên ăn xin từng nằm rạp ở dưới chân mình, hôm nay ngươi lại đứng ở nơi có hào quang rực rỡ mà ta ngưỡng mộ!"
Không thể chịu được!
Đi vào Diễn Võ Trường thì đám người đã hội tụ thành biển.
Hồng Trang đến khiến người trong Diễn Võ trường hoan hô một lúc, dù sao ở bên trong tiên môn, Hồng Trang xinh đẹp động lòng người, so với Thiên Âm càng được lòng người hơn!
Hồng Trang chậm rãi rơi xuống đất, Hồng Y vẫn như cũ, tóc dài tung bay, đẹp đến rung động lòng người.
Đôi mắt phượng của nàng lạnh lùng bình tĩnh, tầm mắt quét qua, rốt cuộc ở trên đài nguyên lão, gặp được Trọng Hoa và Lưu Cẩn đứng ở giữa, sắc mặt Thiên Âm trong suốt như tuyết.
Lúc này nàng một thân y phục trắng như tuyết, bên hông ngọc bội càng lộ vẻ xanh biếc. Mái tóc đen buông xuống ở phía sau, có vài sợi tóc rủ xuống trước ngực, tung bay theo gió. Tóc dài được buộc tùy ý bằng dải gấm cùng màu, chuỗi châu ngọc rơi xuống làn da trắng như truyết trên trán của nàng, lóe lên sáng bóng.
Hồng Trang kinh ngạc phát hiện, đứa bé ăn xin năm đó, hôm nay cũng là một Phong Hoa Tuyệt Đại. Tim lập tức trầm xuống, sắc mặt cũng không còn bình tĩnh.