"Ôi! Ôi!"
Eve ngã trên nền đất ướt, đau đớn nhăn mặt.
Không có ô che trên đầu, những hạt mưa rơi lên người cô.
Quần áo cô nhanh chóng thấm nước, tóc cũng ướt đẫm.
Sau đó cô hơi liếc nhìn người đàn ông.
Cô chống tay đứng dậy trước mặt anh, kẻ đang che một chiếc ô đen trên đầu.
Mái tóc bạch kim của anh gần như được làn mưa che khuất, khi những giọt nước rơi chậm, nó sẽ đậm và nổi bật hơn.
Eve không thể nhận biết anh ta đến từ đâu bởi chiếc áo choàng trùm kín người anh.
"Sao anh không đỡ tôi?" Cô hỏi, cảm thấy mông mình đau âm ỉ.
Rõ ràng mắt anh ta hướng về tay cô, nhưng anh ta lại không di chuyển.
"Cô có nhờ đâu." Người đàn ông trả lời, giọng điệu của anh ta át cả tiếng mưa bao quanh họ.
K-không nhờ?
"Là một quý ông thì chí ít cũng đủ tử tế để đỡ người trước khi được nhờ." Eve nói, những sợi tóc bây giờ đã bết vào trán.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm trong một giây, một bên môi anh ta nhếch lên, đôi mắt màu hạt dẻ lấp lánh: "Tôi đoán tôi không phải là một quý ông."
Eugene đi phía trước, cuối cùng cũng phát hiện Eve không theo sau mình, mắt anh ta mở to.
Anh nhìn trái ngó phải rồi quay lại ngược với hướng mình đang đi.
Anh nhận thấy Eve đang đứng trước một người lạ, và trông như sắp đánh nhau.
Eve cau mày, nói: "Anh là một người đàn ông thô lỗ.."
Người đàn ông tiến lên một bước, trong tích tắc, chiếc ô của anh ta che cho Eve.
Cô thấy mắt anh ta nguy hiểm nheo lại, anh ta nói với giọng chế giễu trầm thấp: "Các cô bé nên mau chóng về nhà.
Trừ khi cô muốn người khác nhìn thấy cô.."
Mặt của Eve tái đi, có thể người ta sẽ cho rằng đó là do trời mưa, những giọt nước li ti nhỏ xuống mặt sau đó lăn xuống cổ cô rồi biến mất trong chiếc váy.
Vảy của cô có xuất hiện không? Nhưng điều đó không khả thi, suy nghĩ ấy thoáng qua đầu cô.
Cô đã học cách kiểm soát và che giấu dáng vẻ thật của mình.
Nhưng mà, lúc này trời đang mưa.
Cô vội lùi lại hai bước để đảm bảo mình sẽ không ngã nữa và tự biến mình thành trò cười.
"Cô Eve!" Eugene đến bên cô với chiếc ô rơi trên mặt đất.
Eugene vừa xuất hiện, người đàn ông đã đi về hướng khác mà không tiếc một lời xin lỗi.
"Cô ổn chứ?" Eugene hỏi: "Đó có phải là người quen của cô không?" Eve vẫn còn hoảng, hỏi anh ta:
"Eugene, mặt tôi trông như thế nào?" Cô quay mặt mình sang trái sang phải.
Eugene hơi bối rối, trả lời: "Cô ướt đẫm rồi.
Đây, cầm ô đi."
Eve cầm chiếc ô trên tay, đưa mắt nhìn về hướng người đàn ông đã khuất dạng trong màn mưa.
Tại sao anh ta lại nói như vậy? Vảy của cô đã xuất hiện và biến mất chăng?
"Có vẻ như mưa sẽ lâu tạnh.
Chúng ta mau trở về nhà thôi." Hai người rời khỏi khu chợ.
Đến nhà, Eve gấp ô của mình lại, để nó dựa vào tường.
Cô chạy lên cầu thang.
"Cẩn thận với cá..
Hắt xì!" Eugene hắt hơi, mặc dù anh không phải là người dầm mưa.
Eve lên cầu thang, đến phòng mình.
Đóng cửa lại, cô bước tới đứng trước gương.
Quả nhiên, trông cô như một con mèo hoang bị ném ra ngoài mưa.
Đôi mắt xanh của cô nổi bật trên nền da ướt át và lạnh lẽo.
Cô nhanh chóng nhìn vào mặt và cổ của mình, nhưng không tìm thấy một chút vảy nào cả.
Khi mắt cô nhìn xuống thấp hơn, cô mới nhận thấy chiếc váy dính chặt vào da cô ấy như lớp da thứ hai.
Chiếc váy cô mặc hôm nay có màu be, còn chiếc váy trắng đục thường ngày đã nên trong suốt.
Cô xấu hổ đến đỗi máu dồn lên cả mặt vì không nhận ra sớm hơn.
Tệ nữa là đằng khác, cô còn lùi xa anh ta hai bước, để anh ta nhìn thấy trọn vẹn những đường cong cơ thể qua chiếc váy ướt át, bó sát của cô.
Cô thay một bộ váy khô, vò vò mái tóc ướt của mình.
Nhìn vào khuôn mặt với mái tóc ướt buông xõa, cô trông như tuổi mười tám vậy.
Trẻ trung chẳng khác gì những cô gái đến tuổi ấy, gương mặt mịn màng không tỳ vết.
Mất mẹ từ thuở bé, câu hỏi