Eve cảm thấy khó xử thật sự, cô không biết có ai hiểu được cảm giác của cô lúc này không.
Mỗi bước cô đi về phía trước đều cứng nhắc, vì cô biết anh đang đi phía sau mình.
Chẳng có gì tệ hơn thời khắc này cả, cô thầm nghĩ.
"Cô đi bộ còn tệ hơn cả bà tôi đấy." Đằng sau lên tiếng, Eve nghiến răng.
Cô tăng tốc độ bước đi của mình thì anh nói: "Tôi nghĩ cô chạy sẽ tốt hơn."
Eve quay lại nói với anh: "Cậu Moriarty, tôi nghĩ mình nên thêm một mục vào hợp đồng làm việc."
"Tất cả đều đã được liệt kê và ký tên xong xuôi rồi.
Điều đó sẽ được thêm vào năm tới." Vincent trả lời, anh không đợi cô.
Thay vào đó, anh tiếp tục đi về phía lối vào của dinh thự.
"Cô biết tôi đã quên chuyện hôm qua, nhưng hình như có người không giải tỏa nổi và phải nhắc tôi cho tôi nhớ nhỉ."
Eve tự hỏi, có cách nào giúp cô tranh luận thắng người đàn ông này không.
Không phải vì cô đuối lý, mà là vì Vincent không chơi theo luật, anh chỉ theo luật của mình thôi.
"Tôi còn không biết anh đang nói về cái gì." Eve quyết định nhập trò với anh, một bên khóe môi của Vincent cong lên.
Eve tiếp tục bước đi, Vincent đi trước cô hai bước.
Anh quay lại nhìn cô và hỏi: "Thế ư? Cô có muốn tôi nhắc cô những gì tôi đang nói đến không nhỉ? Về sự tròn trịa và mềm mại.."
"Đừng." Đi trên hành lang, Eve đáp cộc lốc.
"Cái gì tròn cơ?" Cô Marceline hỏi, cô ta cũng đi trên hành lang và gặp họ gần lối ra vào.
Eve cúi đầu chào Marceline, thiếu nữ nở nụ cười.
Marceline nhìn Eve và anh trai cô.
"Anh đang nói về mặt trăng tròn và ánh sáng mềm mại của nó." Vincent nói, vẻ tò mò trong mắt Marceline mờ dần, nhanh chóng mất hứng thú với chủ đề này.
"Em đang đợi ai vậy, em gái yêu quý?"
"Tất nhiên là anh rồi." Marceline đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.
"Em không cần phải làm vậy.
Alfie mới là người phải đợi anh, trừ khi em định làm quản gia cho anh."
"Em đang đợi bà thợ may, lẽ ra bây giờ bà ta phải ở đây." Marceline hếch mũi lên.
Vincent bước đi mà không thèm nói thêm một lời nào, trong lòng Eve thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi hy vọng anh trai tôi sẽ không làm khó cô, cô Barlow.
Tôi biết đôi khi anh ấy có thể khiến người ta bực bội thế nào." Marceline nói, chuyển ánh mắt từ bóng lưng Vincent sang Eve.
"Cô ổn chứ? Hôm nay trông cô xanh xao quá."
Eve gật đầu: "Có lẽ là do thời..
hắt xì!" Cô đưa khăn tay lên mũi và ấn nhẹ.
Marceline cau mày nói: "Có vẻ như cô bị cảm lạnh rồi.
Tôi biết nó cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng có lẽ hôm nay cô không nên dạy Allie thì hơn, để con bé không bị lây bệnh.
Cô biết đấy, trẻ nhỏ đang tuổi phát triển yếu thế nào mà."
Mặc dù ma cà rồng có khả năng miễn dịch cao hơn con người, nhưng bệnh tật vẫn không buông tha cho những sinh vật bóng đêm ấy.
Bệnh của Eve không nặng đến nỗi khiến Allie bị lây, nhưng ý của Marceline đã rõ mồn một rồi.
Eve khẽ thở dài, cô hỏi thiếu nữ:
"Cô có phiền chuyển cho Allie một ghi chú của tôi không."
Mặc dù cô và Allie mới ở bên nhau chưa đầy một tuần, nhưng Eve biết rằng cô bé thích đọc thứ gì đó hơn là ngồi yên lặng.
Marceline gật đầu: "Tất nhiên.
Chúng ta vào phòng tranh nhé? Cô có thể viết ghi chú ở đó, với cả, uống chút trà sẽ giúp cô đỡ hơn đấy."
Eve lắc đầu: "Cô thật tốt bụng, nhưng.."
"Chỉ là một tách trà thôi mà.
Nó sẽ giúp cô có đủ thời gian để lấy sức trở về nhà.
Đi thôi." Marceline nhấn mạnh.
Và cứ như vậy, Eve cùng Marceline đến phòng tranh, tay nâng một tách trà.
Nếu Allie không tiết lộ với cô về cảnh