"THỊ TRẤN SKELLINGTON!"
Người đánh xe la lên, kéo dây cương của hai con ngựa.
"TRẠM DỪNG Ở THỊ TRẤN SKELLINGTON!" Anh ta lặp lại để hành khách cần xuống nghe thấy.
Cửa xe mở, Eve bước xuống.
Cô cầm lá thư trước mặt, đọc địa chỉ dinh thự của gia đình đó rồi bước đi.
"Đẹp thật." Eve lẩm bẩm một mình trên phố, mắt cô dán vào đài phun nước mờ ảo với những bức tượng rồng.
Dòng nước tinh khiết từ miệng rồng phun ra.
Vài người ở Skellington thoáng liếc nhìn Eve.
Vài người khác lại nhìn cô gái trẻ với ánh mắt tò mò, tự hỏi một người bình thường như cô đang làm gì ở một thị trấn rõ ràng không thuộc về cô.
Không phải vì quần áo hay ngoại hình của cô, mà là vì chiếc ô màu tím cũ rích trên tay cô kia.
Khi đến dinh thự khá lớn, được bao quanh bởi một hàng rào lộng lẫy, cô bước qua cổng, tiến về phía cánh cửa đã mở sẵn.
Quản gia của dinh thự xuất hiện.
Eve khẽ cúi đầu chào ông và giới thiệu: "Tôi là Genevieve Barlow.
Tôi đến đây để gặp bà Walsh, hôm nay có một buổi phỏng vấn gia sư."
Quản gia gật đầu, bước sang một bên, đề nghị: "Để tôi cầm..
ô của cô." Mắt ông chuyển đến bàn tay cô, nói.
Cô vẫn chưa được phỏng vấn, nhưng cô biết, quản gia đang đánh giá cô.
"Cẩn thận với nó đấy." Eve mỉm cười, đưa chiếc ô.
"Bà Jennifer hiện đang bận, bà đang nói chuyện với một trong những phụ nữ đã nộp đơn xin công việc tương tự.
Mời theo tôi và đợi cho đến khi được gọi." Quản gia bảo, dẫn cô đi theo lối hành lang, nơi có những chiếc ghế được kê gần bức tường.
Ngoài Eve, còn ba người phụ nữ khác đến sớm hơn cô đang ngồi ở hành lang.
Tất cả họ đều trên ba mươi lăm hoặc bốn mươi tuổi.
Tư thế ngồi đ ĩnh đạc, lưng thẳng và nét mặt nghiêm túc.
Chưa kể, họ còn đeo kính, trông phù hợp với vị trí này phết.
Eve hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình lần này sẽ nhận được việc.
Trình độ học vấn của cô rất hoàn hảo, và cô rất đam mê công việc này.
Một giờ trôi qua, hai phụ nữ nữa được phỏng vấn.
Cô kiên nhẫn ngồi đó, đợi đến lượt mình.
Ngồi không xa lối vào dinh thự, Eve nghe thấy quản gia đang chào ai đó,
"Mừng ông trở về, ông Walsh.
Ông muốn tôi bảo người giúp việc chuẩn bị đồ giải khát cho ông không?"
Những tiếng bước chân tiến đến gần nơi Eve và một người phụ nữ khác đang ngồi đợi.
Một người đàn ông, có lẽ ngoài năm mươi xuất hiện, sau lưng ông ta là quản gia.
Eve và người phụ nữ kia đứng dậy, đầu hơi cúi xuống.
Ông Walsh trả lời: "Có.
Đem lên phòng làm việc của tôi.
Jennifer đâu rồi?"
"Bà Jennifer đang nói chuyện với những gia sư có tiềm năng, thưa ông chủ.
Ông có muốn tôi thông báo cho phu nhân rằng ông đã về không?" Quản gia hỏi, người đàn ông miễn cưỡng xua tay.
Ông Walsh và người quản gia đi ngang qua hai người phụ nữ mà không tiếc một lời.
Eve ngồi xuống ghế, ngắm nhìn vật trang trí xa hoa của dinh thự.
Mọi dinh thự và trang viên trong thị trấn này đều không có gì so sánh được, nó giống như một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Không phải là các tòa nhà quá ư là lớn, hay những con đường quá ư là sạch sẽ hoặc những bộ quần áo quá ư là đắt tiền.
Nhưng thị trấn được bao bọc bởi một bầu không khí nào đó khiến những kẻ không thuộc về nơi đây phải cảnh giác.
Một lúc sau, người phụ nữ vừa gặp bà Walsh xong ra ngoài hành lang rồi rời đi, quản gia lại xuất hiện.
"Bà Woods, bà Jennifer muốn gặp bà." Quản gia thông báo, dẫn người phụ nữ đi theo hướng ông đã đến.
Họ rời đi, chỉ còn lại Eve ngồi ở đó.
Năm phút sau, quản gia lại đến và nói:
"Cô Barlow."
Eve ngạc nhiên rằng bà Walsh sẽ phỏng vấn cô cùng với người phụ nữ kia.
Cô lặng lẽ đi theo quản gia, mắt nhìn xung quanh.
Họ đi qua các hành lang, sau đó quản gia dừng lại trước một cánh cửa và đẩy cửa ra cho cô bước vào.
Eve bước vào phòng, cánh cửa sau lưng cô lặng lẽ đóng lại.
Nhưng thay vì là bà Walsh, ông Walsh lại là người đang ngồi tại bàn làm việc.
Cô cúi đầu chào ông, ông gật đầu.
"Vợ tôi đã phải làm quá nhiều việc rồi, sẽ tốt hơn nếu tôi giúp bà ta hoàn thành công việc này.
Tôi hy vọng cô không phiền.
Mời ngồi, cô Barlow." Ông Walsh nói, đưa tay chỉ về phía những chiếc ghế trống trước mặt.
"Không, tôi không phiền, ông Walsh." Eve trả lời.
Cô đi đến chiếc ghế, vuốt váy ngồi xuống.
Ông Walsh xem qua hồ sơ của cô, lật từng trang, sau một lúc, ông nói: "Trong đây có nói cô chưa từng có kinh nghiệm, và lá thư giới thiệu duy nhất mà cô có đến từ thị trấn chúng tôi không lui tới." Ông đặt nó xuống bàn như thể không hài lòng với hồ sơ của cô.
Ông ta nhìn cô: "Điều gì khiến cô nghĩ mình phù hợp với công việc này hơn những người đã được phỏng vấn khác.
Những phụ nữ ấy từng là gia sư, có nhiều kinh nghiệm và kiến thức hơn hẳn cô."
Eve đã quá quen với cảnh này rồi, chí ít nó cũng đủ để khiến cô không nản lòng.
Cô nhã nhặn đáp:
"Đúng là họ có kinh nghiệm làm gia sư.
Việc giao con cái của ông cho một gia sư thiếu kinh nghiệm dạy dỗ và hướng dẫn là điều rất khó khăn.
Nhưng tôi có thể đảm bảo với ông rằng, dù so với những gia sư kia, tôi hẳn là có thua kém hơn, nhưng tôi có thể bù vào đó.
Vì gần gũi với lứa tuổi của các em hơn những người khác, tôi tin mình sẽ đồng điệu và thấu hiểu các em hơn."
Ông Walsh nghe thấy những gì Eve nói, chắp tay đặt lên bàn làm việc.
"Cô Barlow, cô nên biết rằng, thấu hiểu tâm trí của trẻ thôi vẫn chưa đủ đâu.
Người ta cần biết cách xử lý chúng nữa, và như tôi đã nói, cô..
xuất thân từ thị trấn Meadow."
"Nếu ông nhìn vào trình độ học vấn của tôi, ông sẽ thấy điểm số của tôi rất xuất sắc." Eve trả lời, cảm giác như người đàn ông sẽ yêu cầu cô rời đi bất cứ lúc nào.
Cô nói: "Nếu ông và vợ ông sẵn lòng, tôi sẽ không ngại làm việc không công trong một tháng.
Nếu cả hai đều thấy tôi làm ổn, thì quyết định sau cũng chẳng muộn."
Trong mắt của Eve ánh lên một cái nhìn đầy hy vọng.
Ông Walsh nghe Eve