Tần Kiêu nói đùa.
Nhưng Kha Ninh nghe xong lại hoảng loạn.
Gì vậy? Chuyện này đùa được như thế sao?
Trong cái giới muôn màu muôn vẻ này của bọn họ, đồng tính luyến ái đã không còn là chuyện quá xa lạ từ lâu, cho dù là thẳng, cong hay bixesual(*) thì đều miễn dịch với những câu đùa thế này.
(*) Song tính luyến ái, chỉ xu hướng tính dục thích cả nam lẫn nữ.
Nhưng… Kha Ninh cảm thấy lần này mình không miễn dịch được, vẫn tưởng câu đùa của Tần Kiêu là thật, thậm chí còn muốn tranh thủ hỏi thử Tần Kiêu xem đến cùng hắn có thật sự thấy hứng thú với đàn ông không.
Cậu chọc cái thìa sứ màu trắng vào bát, nhỏ giọng hỏi: “Em không phải đại minh tinh, em chỉ là một diễn viên nhỏ mà thôi.”
“Cậu Kha khiêm tốn rồi.”
“Em nói thật mà, giới giải trí hết lứa này đến lứa khác xuất hiện liên tục, em vốn chẳng quá nổi tiếng, có khi năm sau flop mất thôi, sau đó về nhà làm ruộng bán khoai lang.”
Trong giới giải trí, khôn sống mống chết là một quy tắc tồn tại vô cùng rõ ràng.
Từng giây từng phút thu hút thêm lượng người mới đổ xô vào lăn lộn, từng giây từng phút đấu đá bài trừ người cũ ra khỏi giới.
Hôm nay có khi vẫn còn là một ngôi sao tài năng sáng chói được bao nhiêu người ngưỡng mộ, ngày mai lại trở thành một người cũ bị đào thải.
Sóng sau đè sóng trước, Kha Ninh cũng chỉ là một bọt sóng nhỏ trong đó mà thôi.
Song bì nãi dần dần cạn đáy, sau khi bọn họ ăn xong cũng không lề mề nữa, chào hỏi dì Quế xong thì trở về khách sạn ngay.
Trước khi đi, Kha Ninh nhìn thấy Tần Kiêu nhét vào tay dì Quế một xấp tiền.
Ban đêm.
Kha Ninh ôm chăn ngủ, cậu ngủ rất say, cả cơ thể giống như bị đổ chì, nặng nề vùi sâu vào trong chăn đệm.
Nửa đêm, cậu mơ một giấc mơ, là một giấc mơ cảnh “xuân” kiều diễm.
Trong giấc mơ này là một cảnh quay, rất chân thực, là cảnh giường chiếu mà kịch bản miêu tả, bên trong đang rối loạn điên đảo.
Tần Kiêu là cậu ấm chơi gái ngành, còn Kha Ninh chính là cô gái bị hắn chơi.
Bọn họ đều không mặc quần áo, da thịt trần trụi áp sát vào nhau, mồ hôi chảy ra từ lỗ chân lông hòa quyện chung một chỗ, cả cơ thể nóng ướt.
Nóng quá, giấc mơ này của cậu.
Đầu tiên Tần Kiêu hôn cậu, một nụ hôn ướt át kết hợp với liếm láp, sau đó hắn hôn lên vành tai và cổ Kha Ninh, mút lấy hai đầu v* đỏ hồng của cậu, liếm xuống bụng dưới.
Chỉ coi cậu là một thứ đồ chơi thấp hèn dơ bẩn, không làm bất kỳ một biện pháp bảo vệ nào, chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân mà xâm phạm cậu.
Kha Ninh mở rộng hai chân, lả lơi đưa tình, phô bày một tư thế cực kỳ dâm đãng, mặc cho Tần Kiêu đè ép lên người cậu, tùy ý đùa nghịch cơ thể cậu, gập hai chân cậu lên rồi dùng thứ vũ khí nóng bỏng xâm nhập cậu.
“Anh Kiêu…A!….Ư ưm…”
Kha Ninh lớn tiếng rên rỉ, túm lấy cổ áo ba lỗ của Tần Kiêu nhăn nhúm biến dạng, nhẫn nhịn người anh em thô to của hắn đang rút ra cắm vào dưới cơ thể mình.
Giấc mơ này rất chân thực, cậu cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ, thậm chí ngửi được mùi hương duy nhất trên người Tần Kiêu, là mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng, còn có mùi mồ hôi chỉ thuộc về người đàn ông này.
Đây là đâu?
Kha Ninh không biết, cậu không quan tâm, cậu chỉ quan tâm cậu và Tần Kiêu đang làm loại chuyện đó.
Bọn họ đè lên nhau trên một chiếc ghế sô pha vải tồi tàn, liếm hôn bả vai và gáy, Tần Kiêu ép cậu cúi đầu muốn cậu nhìn tận mắt nơi giao hợp của bọn họ.
Thứ vũ khí xanh tím càng nổi bật hơn trong bộ lông rậm rạp, ra ra vào vào dưới thân Kha Ninh, lỗ nhỏ dính thứ chất lỏng đặc sệt trắng đục, cũng rơi rớt xuống cả đùi.
“Từ từ, chậm thôi… A… Anh Kiêu, xin anh…”
Kha Ninh bị Tần Kiêu lăn qua lộn lại chịch liên tục, sau đó Tần Kiêu vừa bế cậu vừa cắm vào, bước chân vào căn bếp lộn xộn, bên cạnh còn có ấm nước đang sôi ùng ục trào ra, nóng đến mức nhiệt độ như muốn làm bọn họ tan chảy.
Nóng cực kỳ, thật sự vô cùng nóng, nhiệt độ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của Kha Ninh, làm bùng cháy tình cảm của cậu, phơi khô suy nghĩ của cậu, khiến trong đầu cậu