Giấc mơ phát tán cảnh “xuân” không chỉ để lại những vật thể kỳ lạ mà còn kéo theo những di chứng về sau.
Quá nửa đêm, Kha Ninh vẫn cứ khô nóng trong người, không thể nào an ổn chìm vào giấc ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, cậu mang theo hai quầng thâm mắt đến phim trường.
Chị gái chuyên gia trang điểm vừa bôi kem che khuyết điểm cho cậu, vừa “chậc chậc chậc” liên tục, rung đùi đắc ý dặn dò cậu: “Chú ý tình trạng của da nhé.”
Kha Ninh không yên lòng đồng ý, thất thần nhìn kịch bản trong tay.
Giấc mơ đêm hôm qua thật sự không đơn giản, khiến năng lượng làm việc ban ngày của cậu bị rút sạch.
Lúc Tần Kiêu đến phim trường như mọi ngày, hắn phát hiện ra cách Kha Ninh nhìn mình có phần kỳ lạ, lấp la lấp lánh, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như một tên trộm chột dạ, lẩn đi thật xa.
“Qua đây.” Tần Kiêu túm cậu đến trước mặt mình giống như xách một con dê con, nhướng mày hỏi: “Cậu sao thế?”
Ánh mắt Kha Ninh sắp cuốn theo chiều gió đến chân trời rồi, không dám nhìn hắn.
Bởi vì chỉ cần vừa đối mặt với đôi mắt của Tần Kiêu là cậu khó mà kìm được cứ nhớ đến giấc mơ quá chừng mực kia———-
Tần Kiêu trần truồng đè lên người cậu, gương mặt gợi cảm tỏa ra hơi nóng, cứ làm như này như kia với cậu…
Kha Ninh vội vàng xì tốp những hình ảnh bẩn thỉu bỉ ổi trong đầu, gương mặt càng thêm đỏ ửng, đột nhiên cậu cao giọng nói: “Không sao, em, em không sao hết!”
Tần Kiêu bị phản ứng kỳ lạ của cậu dọa sợ hết hồn, hoài nghi hỏi: “Cậu…”
“Em thật sự không có, không có lừa anh đâu!” Kha Ninh giấu đầu lòi đuôi, run rẩy rụt người lại la hét: “Sao em có thể nghĩ đến những thứ tào lao như thế, càng không làm những chuyện bậy bạ như trong giấc mơ ấy! Ha ha! Đương nhiên là không sao rồi!”
Tần Kiêu: “…” Nhưng mà tôi đã nói gì đâu?
“Thả lỏng ra nào, trạng thái của cậu chưa đủ thả lỏng.” Tần Kiêu nhắc nhở cậu, sợ đến khi quay phim cậu lại phát huy không tốt, “Đạo diễn sắp bắt đầu rồi, cậu tranh thủ thời gian mau điều chỉnh lại trạng thái của bản thân đi.”
May mà sau đó cảnh quay không có vấn đề gì quá lớn.
Kha Ninh có năng khiếu diễn xuất, chưa kể cậu còn được Tần Kiêu phụ đạo bao nhiêu, thể hiện không tệ.
Đạo diễn luôn luôn xoi mói rất kỹ, cân đo tính toán đủ kiểu chán chê, giờ phút này cũng không hề tiết kiệm lời khen, huýt sáo thể hiện sự tán thưởng Kha Ninh, động viên cậu phải không ngừng cố gắng, tiếp tục đào sâu vào kịch bản.
Sau khi diễn xong, Kha Ninh thu hết sự điêu luyện và ánh hào quang khi quay phim, lại quay trở về trạng thái dễ xấu hổ vốn có.
Lúc đối mặt với Tần Kiêu, sự căng thẳng trong mắt cậu rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhìn thấy được.
Trạng thái như thế này kéo dài đến buổi tối ngày hôm đó.
Kha Ninh mang theo những suy nghĩ đen tối không thể nói ra đầy một bụng, chủ động đề nghị với Tần Kiêu: “Anh Kiêu, hay là… chúng tay nghỉ một hôm đi.
Tối nay không luyện nữa, em đọc kịch bản ở đây, có gì không hiểu thì hỏi anh được không?”
“Ừ được.” Tần Kiêu đã đồng ý.
Hắn không biết có phải do mấy đêm qua “giáo dục” người ta quá tàn nhẫn không khiến Kha Ninh sợ hắn.
Dù sao tên nhóc này thoạt nhìn cứ co rúm người lại nghe lời, khi nói chuyện lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như đang làm việc gì đó trái với lương tâm.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Kha Ninh như trút được gánh nặng, ngửa mặt co quắp nằm giữa chiếc giường lớn, tay giơ kịch bản cao lên đọc.
Cậu đọc rất nghiêm túc, từng chi tiết nhỏ đều cân nhắc ý nghĩa ẩn giấu sau nó, đọc mỏi rồi thì xoay người, chống khuỷu tay lên giường đọc tiếp, trong tay còn cầm một cái bút đánh dấu, thi thoảng ghi chú lại trên kịch bản.
“Anh Kiêu, anh cảm thấy…