Chương 20:
"Thải Vân phu nhân có con trai?" Chu Trường Dung nhớ hình như mình đâu có hỏi được thông tin này.
"Ta cũng chưa từng nghe qua." Trần Hóa Vũ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, xác thực chưa từng nghe nói Thải Vân phu nhân có con trai, "Có điều Thải Vân phu nhân đúng là từng có một đạo lữ. Nhưng mà từ khi đạo lữ kia mất, nàng chỉ một lòng nghiên cứu y thuật, không hề qua lại với ai khác."
"Nói cách khác, ngươi không thể xác định nàng có con trai hay không." Chu Trường Dung trả lời, "Nàng là y tu mạnh mẽ nhất Tây cương, dù cho nàng muốn che giấu sự thật có con trai cũng là chuyện bình thường, tránh trở thành nhược điểm cho người khác lợi dụng. Nhưng mà điều khiến ta hiếu kỳ hơn chính là, Trần huynh, vì sao đứa bé kia lại cố tình tìm ngươi truyền lời nhắn? Hơn nữa, đứa bé kia có chỗ nào khác thường hay không?"
Tin tức về Vạn Niên Thu Thật, cũng không nhiều người biết.
Sau khi Trần Hóa Vũ được Chu Trường Dung căn dặn, cũng vô vàng cẩn thận. Nếu như tin tức không bị tiết lộ, vậy tại sao đối phương biết Trần Hóa Vũ muốn tìm Vạn Niên Thu Thật, hơn nữa còn đưa ra điều kiện, còn có thể làm cho Trần Hóa Vũ tin tưởng hắn?
"Đứa bé kia... Đứa bé kia..." Trần Hóa Vũ có chút đau đầu, xoa xoa trán, "Lạ thật, sao ta không thể nào nhớ ra dung mạo của đứa trẻ kia?"
Chu Trường Dung nhắc đến, hắn mới ý thức có điều không đúng.
Hắn gần như chưa từng hoài nghi chuyện đứa bé kia nói là thật hay giả, sau đó cũng không hề nghĩ muốn đi tìm đứa trẻ đó, mà là trực tiếp chạy đến chỗ Chu Trường Dung truyền đạt thông tin.
Đứa nhóc kia có chỗ kì lạ!
Trần Hóa Vũ cảnh giác nhìn xung quanh, có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.
"Xem ra, đối phương đã sớm chuẩn bị." Chu Trường Dung ra hiệu cho Trần Hóa Vũ thả lỏng một ít, Sư Vô Cữu ở đây, sao có thể để cho người khác dòm ngó? Có thể nói, dù cho bây giờ bọn họ có trực tiếp xông đến chỗ Thải Vân phu nhân gϊếŧ con trai nàng rồi trở về trốn ở đây, Sư Vô Cữu cũng có thể ngăn Thải Vân phu nhân đánh tới.
Chỗ này là an toàn nhất.
"Chẳng lẽ ta không cẩn thận để lộ tin tức?" Trần Hóa Vũ nghĩ mãi không ra, "Nhưng lúc ta đi một mình, dường như không giao tiếp với bất kì ai. Ngay cả Chu huynh ngươi, chỉ khi gần đến ta mới tiết lộ tin tức."
"Có lẽ, vừa bắt đầu đã bị theo dõi." Chu Trường Dung ẩn ý nói, "Nghĩ theo hướng xấu nhất, ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân, Vạn Niên Thu Thật, còn có lời nhắn, đều cho thấy rõ ràng đây là một cái bẫy. Mà chúng ta bây giờ đã nằm trong cuộc, sợ là muốn thoát thân cũng khó."
"Hơn nữa, kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, muốn điều tra cũng không thể ra tay. Mục đích của đối phương, e là con trai của Thải Vân phu nhân." Chu Trường Dung thở dài một hơi, nếu hắn là Trần Hóa Vũ, tuyệt đối sẽ không để lộ sơ sót dễ dàng như vậy. Nhớ tới có "tiền lệ" Ứng Trúc Xuân làm gương, mong đợi của Chu Trường Dung đối với Trần Hóa Vũ cũng không giảm từ thấp xuống thấp rất nhiều.
Ít nhất tên này còn có thể bình an sống đến lớn như vậy.
Đối phương thiết kế tỉ mỉ, có lẽ chỉ muốn Trần Hóa Vũ đi gϊếŧ con trai Thải Vân phu nhân, mà Chu Trường Dung chỉ là người nửa đường bị cuốn vào mà thôi.
"Ta chỉ là một luyện đan sư nho nhỏ, sao có thể gϊếŧ con trai Thải Vân phu nhân?" Trần Hóa Vũ càng ngày càng khó hiểu, "Tu sĩ được Thải Vân phu nhân cứu giúp nhiều vô số kể, nếu nàng thật sự có con trai, luôn che giấu, nhất định vô cùng coi trọng con trai, nếu thật sự bị gϊếŧ, e là có lấy được Vạn Niên Thu Thật cũng không có mạng để dùng."
"Bạn bè luyện đan sư trải rộng thiên hạ, đương nhiền có rất nhiều tu sĩ lợi hại có thể thay ngươi bán mạng vì đan dược." Ngược lại Chu Trường Dung cảm thấy nếu Trần Hóa Vũ muốn gϊếŧ người, so với những tu sĩ khác càng dễ dàng hơn nhiều.
Ứng Trúc Xuân có thể dùng một viên "Tam Xuân Đan" diệt trừ kẻ thù, sao Trần Hóa Vũ không thể?
"Nếu Thải Vân phu nhân thật sự muốn che giấu việc mình có con trai, như vậy hành tung con trai nàng nhất định khó có thể dự liệu. Có tâm bẫy vô tâm, lặng yên không một tiếng động gϊếŧ chết con trai nàng không khó."
Hơn nữa, nếu như con trai nàng có thực lực siêu quần, Thải Vân phu nhân muốn bồi dưỡng còn không kịp, sao vẫn luôn che giấu? Có thể thấy con trai nàng thực lực yếu kém, dễ dàng ra tay.
Nếu như người đặt bẫy muốn gϊếŧ chết Thải Vân phu nhân, một trái Vạn Niên Thu Thật còn chưa đủ tư cách, nhưng nếu là nàng con trai, cẩn thận nghĩ một chút không hẳn không thể thành công.
"Chẳng lẽ là cừu gia của Thải Vân phu nhân?" Trần Hóa Vũ tự lẩm bẩm, "Ngày mừng thọ của nàng gϊếŧ con trai nàng, ác thật."
Nếu thành công, e là đạo tâm của Thải Vân phu nhân cũng bị hủy.
Ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân vừa đến, tu sĩ bốn phương tám hướng cũng đã tới. Tu sĩ có bản lĩnh, có năng lực gϊếŧ chết con trai Thải Vân phu nhân không ít. Dù đề phòng được người đầu tiên, cũng chưa chắc phòng được người thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Một trái Vạn Niên Thu Thật đã có thể hủy diệt được y tu mạnh mẽ nhất Tây cương, một cuộc làm ăn chỉ có lời chứ không có lỗ.
"Chuyện này cần phải sớm thông báo cho Thải Vân phu nhân một tiếng mới được." Tuy Trần Hóa Vũ muốn Vạn Niên Thu Thật, nhưng cũng sẽ không canh vào ngày mừng thọ gϊếŧ chết con trai người ta. Nếu làm vậy, sợ là cả đời hắn đến chết vẫn còn cắn rứt lương tâm.
"Bây giờ ngươi không thể đi." Chu Trường Dung đúng lúc chặn lại.
"Chu huynh, Vạn Niên Thu Thật chúng ta có thể tìm lại, nhưng vì vật như vậy mà gϊếŧ con trai người khác, ta không làm được!" Trần Hóa Vũ có chút căm phẫn, bên trong đôi mắt còn bao hàm một ít thất vọng đối với Chu Trường Dung.
"Hắn đang ngăn cản ngươi tìm chết." Sư Vô Cữu nghe ở bên cạnh, cảm thấy người này đúng là ngu thật sự, "Ngươi chạy đến trước mặt Thải Vân phu nhân, nói có người muốn gϊếŧ con trai nàng vì Vạn Niên Thu Thật, Thải Vân phu nhân hỏi làm sao ngươi biết, ngươi sẽ trả lời như thế nào?"
Trần Hóa Vũ sửng sốt.
Đúng vậy, hắn phải trả lời như thế nào.
"Hơn nữa, nếu tin tức là giả, vốn dĩ Thải Vân phu nhân không có con trai, ngươi sẽ làm gì?" Sư Vô Cữu tiếp tục hỏi.
Gương mặt Trần Hóa Vũ bị sự hổ thẹn thay thế.
"Xin lỗi, Chu huynh, ta quá kích động." Trần Hóa Vũ ý thức được sai lầm của mình, quyết đoán xin lỗi. Hắn quá mức lỗ mãng, bình thường đắc tội người khác cũng không biết.
"Không sao." Chu Trường Dung không ngại, "Trần huynh tốt nhất ngươi vẫn nên làm bộ không biết việc này, yên lặng xem biến đổi. Người giật dây nói tin tức này cho ngươi, cũng có khả năng nói cho những người khác. Trần huynh làm người chính trực, không muốn động thủ, không có nghĩa người khác giảm bớt được đối thủ cạnh tranh mà không thương tổn ngươi. Nếu đối phương dám đối nghịch với Thải Vân phu nhân, sợ là bản lĩnh cũng không nhỏ. Chúng ta dù gì cũng không phải người Tây cương, hành động tùy tiện, chỉ có họa chứ không có phúc."
"Là ta lỗ mãng." Trần Hóa Vũ càng ngày càng hổ thẹn, chính mình hiểu lầm bạn tốt, trái lại người ta còn lo lắng cho mình.
"Khụ, Hóa Vũ, cách ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân chỉ còn một tháng, ta thấy ngươi tạm thời đừng ra khỏi cửa, ở trong đạo trường của ta nghỉ ngơi cho tốt. Còn lễ vật, ngươi là luyện đan sư, đưa một ít đan dược mình luyện chế là được rồi." Tử Sơn Quân cuối cùng coi như cũng tìm được thời cơ nói chen vào, đề ra kiến nghị của mình.
"Cũng được." Trần Hóa Vũ sau khi tự kiểm điểm, cảm thấy trước tiên tránh mặt một chút cũng là chuyện tốt, "Còn Thải Vân phu nhân..."
"Thải Vân phu nhân không có con trai, tất cả chỉ là trò khôi hài. Nếu có con trai, nàng có thể che giấu lâu như vậy, một tháng ngắn ngủi, con trai nàng cũng sẽ không có chuyện gì." Chu Trường Dung trấn an vài câu, "Trần huynh, trước tiên ngươi phải bình tĩnh lại một chút, khi nào nhớ ra chỗ kì lạ của đứa nhỏ truyền lời nhắn cho ngươi, rồi bàn bạc cũng không muộn."
"Được."
Tử Sơn Quân biết cá tính bạn tốt của mình, lúc được yêu mến cũng thật làm cho người ta yêu mến, lúc bị ghét bỏ cũng thật sự làm cho người ghét chó ngại chủ. Vì để tránh Trần Hóa Vũ còn nói ra cái gì khác không tốt, Tử Sơn Quân nhanh chóng túm người kéo đi.
Hắn nhất định phải dạy cho Trần Hóa Vũ một khóa học, phương pháp nói chuyện giữa bằng hữu với nhau phải sửa, không thể cái gì cũng có thể nói.
Cứ vậy mãi, từ bằng hữu cũng biến thành kẻ thù.
"Xì, nhìn mấy tên bằng hữu này của người, đều ngu muốn chết." Sư Vô Cữu khen ngợi vài câu, "Thực lực không mạnh, ngược lại miệng lưỡi rất mạnh."
Chu Trường Dung nhìn Sư Vô Cữu thật lâu.
Sư Vô Cữu bị hắn nhìn có chút sợ hãi, "Làm sao, thấy bản tọa thông minh tuyệt đỉnh, muốn thần phục bản tọa?"
"Vừa nãy đa tạ tiền bối giúp đỡ." Chu Trường Dung biết Sư Vô Cữu không có ý đồ xấu. Tuy đối phương muốn Sổ Sinh Tử, nhưng hành động lại không làm gì quá nguy hiểm cho sinh mệnh của hắn. Nguyên nhân trong đó có lẽ cũng do khế ước, nhưng nhiều hơn bởi vì bản thân Sư Vô Cữu không phải là một kẻ thích cưỡng ép cướp bóc lạm sát người vô tội.
"Bớt tưởng bở, không phải bản tọa giúp ngươi, chỉ là không chịu được người ngu thôi, bản tọa còn hận không thể để ngươi chết nhanh một chút đấy." Sư Vô Cữu xem thường, "Chỉ vì một trái Vạn Niên Thu Thật, cũng có thể nháo đến như vậy."
Chu Trường Dung cười mang theo mấy phần chân tâm.
Con ngươi của hắn đen bóng, da dẻ lại quá trắng, lúc này chẳng biết vì sao lúc cười lên trên mặt còn có chút ửng hồng. Giống như một nét đỏ trên vùng băng tuyết, vô cùng nổi bật.
Nếu như trên mặt không mang dáng vẻ bệnh tật, tên tiểu tử lừa đảo này đặt trong số nhân tộc cũng xem như không tệ.
Nhưng mà chút nhan sắc đó so với bản tọa, chỉ như đom đóm so với ánh trăng, rất khác biệt.
Sư Vô Cữu vô cùng tự tin nhìn Chu Trường Dung một cái, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Lãnh thổ Tây cương rộng lớn, tu sĩ không thể nào tập trung một chỗ, bây giờ Trần Hóa Vũ đóng cửa không ra, Chu Trường Dung muốn thu thập tin tức, chỉ có thể thả ra quỷ hầu, để bọn họ điều tra, rồi trở lại tổng hợp phân tích.
Nếu đã vào cuộc, Chu Trường Dung cũng không muốn để quyền chủ động cho người khác nắm giữ.
Mặc kệ người kia ấp ủ tâm tư gì, trái Vạn Niên Thu Thật này, là của Chu Trường Dung hắn rồi!
Tây cương, đạo trường Hồ Sơn của Thải Vân phu nhân.
"Sư phụ, đệ tử có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
"Nói."
Một nữ đệ tử mặc đồ đen thái độ cung kính quỳ gối trước cửa, nói rõ ràng mười mươi tin tức mình nghe được.
"Người bên ngoài nghe đồn Tây cương có Vạn Niên Thu Thật sắp trưởng thành, không ít tu sĩ nghe vậy mà tiến vào Tây cương, đệ tử thấy, trong đó còn có không ít tu sĩ tiếng xấu đồn xa tới đây, sợ là tiệc mừng thọ của sư phụ ngài có chuyện. Đệ tử nguyện ý xuất thủ, vì sư phụ diệt trừ tà ma ngoại đạo."
"Vạn Niên Thu Thật?"
Cửa từ từ mở ra, ở giữa là một nữ tử áo đỏ vô cùng xinh đẹp bước ra.
Nàng búi kiểu tóc Phi Thiên, đỉnh đầu nghiêng cắm trâm hoa đào, trong tay cầm nhẹ một cây quạt nhỏ vẽ hình đom đóm, nhìn như tuổi đôi mươi, da thịt vô cùng mịn màng, làm cho người khó có thể ghép nàng và Thải Vân phu nhân trong truyền thuyết thành cùng một người.
[búi tóc Phi Thiên]
Nữ đệ tử nhìn thấy sư phụ xuất quan, trong mắt loé ra một tia kinh ngạc, nhưng nhiều vẫn là mừng rỡ, "Cung chúc sư phụ công pháp đại thành!"
Dù cho là tu sĩ Đại Thừa đỉnh cấp, muốn cải lão hoàn đồng cũng không hề dễ dàng. Đan dược dùng để biến ảo dung nhan, cũng chỉ là có vẻ ngoài trẻ tuổi mà thôi. Nhưng Thải Vân phu nhân là y tu, đối với phương pháp bảo giữ thanh xuân khá hiểu biết, bây giờ công pháp đại thành, không chỉ dung mạo khôi phục, mà thân thể cũng trở về thời kỳ đỉnh cao.
Có thể nói, bây giờ dù có bị vài tên tu sĩ Đại Thừa đỉnh cấp đồng thời vây công, Thải Vân phu nhân cũng không sợ bất luận người nào.
"Ta vốn dĩ muốn trong ngày mừng thọ tuyên bố đột phá, phi thăng chỉ trong tầm tay, không nghĩ tới ông trời cũng không muốn thấy ta thoải mái." Thải Vân phu nhân khẽ phẩy cây quạt nhỏ, mười phần phong lưu, "Chuyện ta đột phá, tạm thời ngươi đừng thông báo ra ngoài. Cừu gia của ta rất nhiều, nếu có thể một lưới bắt hết, cũng rất tốt."
"Vâng, sư phụ!" Nữ đệ tử khẽ gật đầu, lập tức dập đầu hỏi, "Sư phụ, có vài tên đệ tử tạp dịch không chịu đựng được y tu gian nan rời đi, người thấy thế nào?"
"Tốc độ y tu vốn không so được với những công pháp khác." Thải Vân phu nhân đối với chuyện này khá bất đắc dĩ, "Cứ kệ bọn họ đi thôi, từ cổ chí kim người tu y đại thành có được mấy người? Nếu tương lai ta thành công phi thăng, có lẽ mới có thể làm cho bọn họ nhìn thấy hi vọng."
"Sư phụ nhất định phi thăng thành công."
"Đi làm chuyện của ngươi đi."
"Đệ tử tuân mệnh."
Đệ tử đi rồi, ánh mắt Thải Vân phu nhân trở nên lạnh lẽo, linh hoa linh thảo xung quanh đều có chút uể oải.
"Vạn Niên Thu Thật?" Thải Vân phu nhân không nhịn được tự nhủ, "Nếu có nó, con ta nhất định sẽ vui mừng vạn phần!"
Một đầu khác, Tử Sơn Quân kéo Trần Hóa Vũ qua một bên, bắt đầu cẩn thận căn dặn.
"Lúc trước ngươi nói chuyện đúng là làm người ta tức giận, nếu không phải Chu Trường Dung không tính toán với ngươi, ngươi bị đánh một trận cũng đáng." Ngữ khí Tử Sơn Quân nặng mấy phần.
Nói dễ nghe, Trần Hóa Vũ có tình có nghĩa, nói khó nghe, là lỗ mãng không suy nghĩ.
Đối với chuyện này, trước đây Trần Hóa Vũ cũng gặp không ít nạn. Nhưng hiếm thấy chính là, Trần Hóa Vũ không phải loại người không gặp ngõ cụt không quay đầu, còn có kỹ thuật luyện đan siêu quần, ánh mắt nhìn người cũng không sai, bởi vậy mới có thể không chịu nhiều thua thiệt.
"Ta biết sai rồi, chỉ là ta có chút nóng nảy." Trần Hóa Vũ thành thật nhận sai, "Nhưng mà Chu huynh sẽ không để ý chuyện này đâu, ta có thể cảm giác được."
"Chu huynh kia... Ngươi có thể hiểu bao nhiêu?" Tử Sơn Quân chần chờ một chút, vẫn hỏi.
Hắn rất ít khi dò hỏi chuyện bạn bè của Trần Hóa Vũ, thế nhưng lần này, hắn lại lắm miệng hỏi.
"Chu huynh tuy rằng bệnh tật quấn thân, nhưng tấm lòng rộng rãi, hơn nữa tài năng kinh thiên động địa. Ngoài ra, hắn trọng tình trọng nghĩa, đối với luyện đan cũng rất có kiến giải, quả thực là nhân vật cao cấp nhất ta gặp qua trong đời." Trần Hóa Vũ bắt đầu thổi phồng.
"Được được dược, lời này về Chu huynh của ngươi, đồng nghĩa nói ta vô dụng." Tử Sơn Quân nhịn không được cười lên, "Như vậy, ngươi có biết hắn bây giờ bao nhiêu tuổi, tu vi thế nào, sư phụ là ai, pháp tu kiếm tu thần tu nho tu hay là đạo thống khác?"
Trần Hóa Vũ bị hỏi có chút á khẩu không trả lời được, "... Ta, ta cũng không rõ mấy."
"Sao chuyện quan trọng như vậy ngươi lại không rõ?" Tức giận vừa bị Tử Sơn Quân đè xuống thiếu chút nữa lại nổi lên.
"Bình thường tán gẫu, sao có thể nhắc đến chuyện này? Hơn nữa, Chu huynh cũng không hỏi qua sư thừa của ta nha, giữa bằng hữu chỉ cần chơi thân, điều tra rõ ràng cẩn thận như vậy làm chi?" Trần Hóa Vũ nói năng hùng hồn, "Hay là ngươi hoài nghi Chu huynh mang ý đồ xấu?"
"Ta gặp qua không ít người, Chu huynh tuyệt đối không phải là một người vong ân phụ nghĩa, điểm này ngươi có thể yên tâm." Tử Sơn Quân tự nhận vẫn có chút tài năng ở phương diện nhìn người, "Chỉ là tu vi Chu huynh kia của ngươi, e là còn trên ta."
"Không thể nào." Trần Hóa Vũ có chút không dám tin, "Tuy rằng ta không biết tuổi tác cụ thể của Chu huynh, nhưng cũng không hề lớn. Chu huynh lại có quái bệnh như vậy trên người, ta đoán là Nguyên Anh hay Xuất Khiếu gì đó."
"Bộ ngươi ở kỳ Xuất Khiếu, nên cảm thấy người nào cũng giống ngươi sao?" Tử Sơn Quân bật cười một tiếng, "Người ta chỉ là không muốn bộc lộ trước mặt người ngoài mà thôi. Người có bệnh tật như vậy, còn có thể hành động như người bình thường, có thể thấy tu vi của hắn đã đến trình độ siêu phàm. Hơn nữa, tin tức một tháng qua hắn đem về, không phải chuyện người bình thường có thể thu thập được. Tây cương không thể so với Đông Cương tu sĩ tập trung đông đúc, tìm hiểu tin tức độ khó không thấp."
"Chẳng lẽ tu vi Chu huynh là Hóa Thần?" Trần Hóa Vũ ánh mắt sáng lên, "Chu huynh quả nhiên là thiếu niên anh tài."
"Hơn nữa." Tử Sơn Quân lắc đầu một cái, "Ta đoán, tu vi của hắn không dưới Vương Thất Thập Ngũ Kiếm. Đạo thống thần tu của ta so với các ngươi có chỗ khác biệt, chúng ta vốn dĩ sinh ra để che chở người phàm, vì vậy đa số là pháp thuật phòng ngự. Tương tự, ta đối một số khí tức cũng khá mẫn cảm, nếu một ngày nào đó ngươi thật sự chọc ra đại họa gì, chỉ sợ cũng chỉ có Chu huynh mới có thể cứu ngươi một phen."
Với tính tình của Trần Hóa Vũ, nếu một ngày nào đó gây chuyện lớn, chỉ có thể nhìn xem bạn bè của hắn có thể kéo hắn hay không mà thôi.
"... Có thể nói rõ một chút hay không?" Trần Hóa Vũ vô cùng ghét cái kiểu nói chuyện chỉ nói một nửa của người bạn tốt này.
"Thiên cơ không thể lộ." Tử Sơn Quân bất đắc dĩ thở dài, có một số chuyện chính hắn cũng chỉ có dự cảm mơ mơ hồ hồ, sao có thể nói rõ ràng? Nếu nói quá rõ, ngược lại sẽ không chính xác.
"Về phần sư huynh của Chu Trường Dung..." Tử Sơn Quân phát hiện mình không thể nào thấu đối phương, "Ngươi đừng chọc hắn là được rồi. Ta thấy hắn chỉ để ý đến Chu Trường Dung, đối với những chuyện khác rất thờ ơ, ngươi đừng ngu ngốc đến gần."
"Ta nói ngươi nhớ chưa?" Tử Sơn Quân thoáng lên giọng.
"Nhớ rõ nhớ rõ." Trần Hóa Vũ bất đắc dĩ đáp lại, "Bạn tốt, ngươi mà cứ dong dài như vậy mãi, sợ sẽ sớm biến thành lão già."
"Già cũng không tệ." Tử Sơn Quân khẽ mỉm cười, "Ở bên trong thần tu chúng ta, tướng mạo càng già, chứng minh thần lực càng cao, ta còn ghét ta có chút trẻ đây nè."
Ài.
Thẩm mỹ thần tu hắn không hiểu.
------------------
Ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân rất nhanh đã đến.
Mấy ngày nay Trần Hóa Vũ vẫn luôn an ổn ở lì trong đạo trường của Tử Sơn Quân, không ra khỏi cửa nửa bước, đối với tin tức bên ngoài đều có từ Chu Trường Dung. Hắn cũng nghe theo căn dặn của Tử Sơn Quân, không đi quấy rối