Chương 21:
"Ta cũng không ngờ, thì ra chúng ta là bạn cùng đường." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm kinh ngạc nhìn Chu Trường Dung, có chút cảnh giác.
Lúc trước ở đạo trường Tử Sơn Quân, ấn tượng Chu Trường Dung gây cho hắn cũng không tính sâu sắc, nhìn còn có chút tầm thường. Chỉ là bây giờ gặp lại, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm mới nhận ra mình sơ sót, không thể phát hiện điểm kì lạ trên người đối phương.
Với tu vi của hắn, vậy mà cũng không nhìn ra sâu cạn của đối phương?
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hành động ngay lập tức.
Hắn muốn dùng kiếm trong tay thử người này một lần!
Một khi đã quyết, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm sẽ không chần chờ.
Kiếm ra vô ảnh.
Kiếm của hắn phảng phất như một cơn gió, một chiếc lá, vừa nhanh vừa nhìn không thấu.
Thậm chí, lúc hắn xuất kiếm, chân nguyên cũng được hắn khống chế cực kỳ tinh vi, khó có thể phát hiện ra động tác của hắn.
Dù cho lúc này ở Hồ Sơn, cách bên ngoài mười bước có không ít tu sĩ đang trò chuyện, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ra tay lại không kinh động bất cứ người nào.
Một kiếm vừa nhanh vừa lặng yên không một tiếng động như thế, làm người khó mà đề phòng!
Nếu lúc trước đấu pháp với Tử Sơn Quân cũng ra tay như vậy, chắc chắn không cần đánh tới bảy ngày.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm có thanh danh như bây giờ, là dựa vào kiếm pháp cao thâm khó dò biến ảo vô cùng. Hắn tự tin trong những người cùng thế hệ, không ai có thể tránh được.
Vậy mà Chu Trường Dung cố tình là một ngoại lệ.
Nếu Chu Trường Dung đã phát hiện Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vì Vạn Niên Thu Thật mà đến, hắn sao có thể không phòng bị? Hơn nữa, đối với sát khí, Chu Trường Dung vốn dĩ vô cùng mẫn cảm.
Trong nháy mắt kiếm đâm tới, dường như xuất hiện hàng trăm hàng ngàn hư ảnh.
Chu Trường Dung lại không bị mê hoặc một chút nào, từ bên trong vô số kiếm ảnh vừa nhanh vừa độc, tìm ra chính xác một kiếm.
Nhẹ nhàng kẹp lấy.
Thanh kiếm uy lực mạnh mẽ bị kẹp một cái, lập tức tan mất chín phần, còn lại một phần không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Chu Trường Dung.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm muốn rút kiếm từ trong tay Chu Trường Dung ra, kết quả kiếm không nhúc nhích.
"Ngươi!" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đối với kết cục như vậy, có chút khó tiếp thu.
"So với người cùng cấp, ngươi đúng là rất lợi hại." Chu Trường Dung mỉm cười hất kiếm trong tay văng ra, "Nhưng đối mặt với tu vi đẳng cấp cao hơn ngươi, kiếm của ngươi giống như kiếm gỗ đặt trong tay con nít rất buồn cười."
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng chỉ là kỳ Hợp Thể đại viên mãn, còn chưa tới kỳ Độ Kiếp, Chu Trường Dung đã là kỳ Đại Thừa.
Đương nhiên, điều này không liên quan đến tư chất, chỉ thuần túy là tài nguyên bất đồng.
Dù Vương Thất Thập Ngũ Kiếm trời sinh kiếm thể, học được 75 đường kiếm, nhưng công pháp hắn sử dụng, cũng chỉ là thứ ở Tầng trời Hồng Trần. Mà công pháp kiếm tu ở Tầng trời Hồng Trần, cố lắm thì đến trình độ phi thăng, cao cấp nhất thì là công pháp tiên nhân.
Công pháp Độ Vong Kinh Chu Trường Dung tu là do đạo tổ sáng chế, pháp bảo sử dụng là đại đạo thánh binh Sổ Sinh Tử chỉ có đạo tổ mới có thể giữ!
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, đột phá đẳng cấp là mơ giữa ban ngày, nhưng đối với Chu Trường Dung đơn giản như ăn cơm uống nước.
"Kỳ Độ Kiếp? Đại Thừa?" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm biết mình đã thua triệt để, chỉ có thể thu linh kiếm Chu Trường Dung hất văng ra vào bao, đồng thời suy đoán tu vi Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung chỉ mỉm cười, không trả lời vấn đề của hắn.
Phản ứng như vậy, mới làm cho Vương Thất Thập Ngũ Kiếm càng cảnh giác.
Nhất định là tu sĩ kỳ Đại Thừa!
Lớn đến chừng này, hắn cũng chưa từng nghe nói đến ai như vậy? Hơn nữa, tu sĩ kỳ Đại Thừa tuổi thọ cao, mặc dù Vạn Niên Thu Thật hiếm thấy thật, nhưng đối với tu sĩ kỳ Đại Thừa mà nói nó cũng chỉ có một ưu điểm là sinh cơ nồng nặc mà thôi.
"Ngươi muốn gϊếŧ con trai Thải Vân phu nhân?" Chu Trường Dung hiếu kỳ hỏi.
"Ngay cả con trai Thải Vân phu nhân là ai ta còn không biết, sao có thể đi gϊếŧ?" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm biết Chu Trường Dung tu vi cao thâm, thái độ không khỏi có chút thay đổi, đối với vấn đề của Chu Trường Dung, vẫn đàng hoàng trả lời, "Ta là kiếm tu, đương nhiên không muốn làm mấy chuyện cướp bóc đó. Nhưng nếu có thể dùng bọn cướp bóc này thử kiếm, cũng là phương pháp tu luyện kiếm tâm rất tốt."
Người này không phải vì Vạn Niên Thu Thật mà đến, mà là nhắm vào mấy tu sĩ âm mưu chiếm đoạt Vạn Niên Thu Thật mà đến?
Đúng là chó ngáp phải ruồi.
Chu Trường Dung trong lòng nghĩ như vậy.
"Thì ra là hiểu lầm, nếu vậy thì dừng tại đây đi." Chu Trường Dung biết đối phương sẽ không trở thành kẻ thù của mình, cũng không có tâm tình tiếp tục dây dưa với hắn.
"Đạo quân chờ."
Tu sĩ kỳ Đại Thừa là cửa ải phi thăng cuối cùng, ở Tu Chân giới, tu sĩ muốn tỏ lòng tôn kính của mình đều gọi "Đạo quân".
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không phải người không hiểu nhân tình thế sự, tu vi đối phương cao hơn hắn, dĩ nhiên sẽ lấy lễ tiếp đón.
Chỉ là hắn không muốn cứ rời đi như vậy, mà muốn hỏi rõ ràng, "Ngài thật sự vì một trái Vạn Niên Thu Thật mà trong ngày mừng thọ người mẹ gϊếŧ chết con trai nàng?"
Nếu là những người khác, chắc chắn Thải Vân phu nhân sẽ có biện pháp bảo vệ con trai mình. Nhưng nếu là Chu Trường Dung tu sĩ kỳ Đại Thừa ra tay, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
"Ngươi quản được ta?" Chu Trường Dung nổi lên hứng thú, gần đây vận may hắn kiểu gì, mà tu sĩ hắn tiếp xúc ai ai cũng đi theo hướng chính trực đáng tin vậy.
"Vị đạo quân này, so tu vi, tại hạ xác thực tài nghệ không bằng." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm rất có chính kiến của mình, đối mặt với Chu Trường Dung cười như không cười, cũng không lùi bước, kiên định đi theo lựa chọn của mình, "Nếu chỉ cảnh giác đơn giản, ta có thể làm được, kính xin đạo quân cân nhắc."
"Ngươi muốn làm gì?" Chu Trường Dung hỏi ngược lại.
"Thải Vân phu nhân đối với ta có ân, vào ngày mừng thọ của Thải Vân phu nhân, ta sẽ cố gắng hết sức đi theo sau ngài, nếu như ngài thật sự ra tay với con trai Thải Vân phu nhân, nhất định tại hạ sẽ dùng toàn lực ngăn cản ngài."
"Được, chỉ cần ngươi không trở ngại ta, vậy cứ đi theo đi." Chu Trường Dung suy nghĩ một chút, thẳng thắn đồng ý. Dù cho hắn không đồng ý, sợ là Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vẫn sẽ đi theo, trừ phi hắn dứt khoát ra tay gϊếŧ người.
Mà Vương Thất Thập Ngũ Kiếm là một tu sĩ chính trực hiếm thấy, tay Chu Trường Dung dù thế nào cũng không nhúc nhích được.
Hắn có thể dùng hết thủ đoạn để sống, nhưng dùng hết thủ đoạn không có nghĩa là không chừa thủ đoạn. Nếu chỉ vì sinh tồn, đến nguyên tắc và giới hạn của bản thân cũng phạm, vậy thì mất chính là bản thân. Mà mất đi bản thân, cùng với chết thì khác nhau chỗ nào?
Cá tính khác người này của Chu Trường Dung, chắc cũng chỉ có nạn nhân bị hại nặng nề như Sư Vô Cữu mới có thể lấy bản thân làm bằng chứng giáo dục thuyết phục người khác đủ để bóc phốt ba ngày ba đêm.
Trần Hóa Vũ vất vả lắm mới thoát khỏi mấy tu sĩ muốn hắn hỗ trợ luyện đan, nhìn thấy Chu Trường Dung dắt theo một cái đuôi, cái đuôi này lại chính là người đánh bại Tử Sơn Quân lúc trước, chính là Vương Thất Thập Ngũ Kiếm mà hắn vô cùng sùng bái, có chút không dám tin.
"Chu huynh Chu huynh, sao ngươi lại quen biết Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vậy, sao trước kia ngươi không nói?" Trần Hóa Vũ cao hứng khắp mặt tỏa ra ánh sáng, vẻ mặt lúc nhìn thấy Vương Thất Thập Ngũ Kiếm giống như nhìn thấy linh đan diệu dược vô cùng nóng bỏng.
Mặc dù là luyện đan sư, nhưng Trần Hóa Vũ đối với kiếm tu rất có thiện cảm.
"Chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi." Chu Trường Dung và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không muốn nhiều lời, Trần Hóa Vũ cũng không hỏi được gì.
Chỉ là Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ở đây không ý kiến, người vốn không quan tâm thế sự như Trần Hóa Vũ càng cảm thấy không vấn đề gì, quyền chủ động trong nhóm ba người hoàn toàn nằm trong tay Chu Trường Dung, hắn muốn làm gì cũng được.
... Cơ hội tới dễ dàng như vậy, Chu Trường Dung có chút không quen.
Hắn vốn cho là yêu tộc ngu xuẩn như Sư Vô Cữu là trường hợp đặc biệt, bây giờ nghĩ lại trong số nhân loại, kẻ ngu xuẩn cũng chiếm đa số.
"Sư công tử, đến lượt ngài bốc bài rồi đó, tại sao lại dừng?" Tiểu Lan gắt gao nhìn Sư Vô Cữu chỉ còn mấy khối mạt chược, dáng vẻ nóng nảy, lại có chút mong đợi.
Nàng đã tính qua, khả năng nàng bốc được bài rất lớn, chỉ cần Sư Vô Cữu không ù, lần này nàng sẽ thắng.
Vì vậy bây giờ nàng đối với bài Sư Vô Cữu sắp bốc so với bài mình bốc còn căng thẳng hơn.
"Chỉ là bị nhắc đến một chút mà thôi." Sư Vô Cữu hơi bỉu môi, tu vi hắn như này, còn bị ảnh hưởng, người nhắc tới hắn vô cùng dễ đoán!
Tên lừa đảo Chu Trường Dung kia tay cầm Sổ Sinh Tử, trên Sổ Sinh Tử còn có khế ước hắn tự tay viết tên xuống, nhân quả giữa hai người liên lụy rất sâu. Bởi vậy nếu bên Chu Trường Dung có dị động, hắn cũng sẽ có cảm ứng.
Nhất định bây giờ, tên Chu Trường Dung kia đang nói xấu hắn.
Không được, phải giáo huấn hắn cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Sư Vô Cữu nhìn lướt qua ba tỷ muội, hờ hững hỏi, "Tên luyện đan ngu si kia đâu?"
"Ứng tiên sinh ra ngoài mua thảo dược rồi." Tiểu Mai thấp giọng nói, "Hắn nói khi hắn còn sống không có cơ hội đến Tây cương, bây giờ phải ra ngoài đi dạo một vòng mới được."
"Hắn có linh thạch để lắc lư xung quanh?" Sư Vô Cữu thuận miệng hỏi. Mình nhờ vào Chu Trường Dung cung phụng, Chu Trường Dung mỗi ngày đều khóc than nghèo với hắn, Ứng Trúc Xuân là thuộc hạ Chu Trường Dung, chắc chắn còn nghèo hơn.
"A... Hình như hắn không có."
"Nhưng mà Ứng tiên sinh là luyện đan sư lợi hại như vậy, tùy tiện luyện chút đan thuốc cũng có thể đổi linh thạch. Đúng rồi, Sư công tử, cuối cùng ngài có ra bài không vậy?"
"Bài của bản tọa, không vội ra, chỉ là bản tọa cảm thấy, cứ chơi đến chơi đi như vậy, không có tiền thưởng, rất nhàm chán. Chi bằng như vậy, chúng ta thêm tiền cược thế nào?" Sư Vô Cữu hướng về phía ba tỷ muội khẽ cười một cái, khá ôn nhu.
Ba tỷ muội bị hắn mê hoặc ngất ngất ngây ngây, chỉ biết ngây ngơ gật đầu.
"Sư công tử nói cái gì cũng đúng."
"Ngài muốn cược cái gì? Lấy thân báo đáp, em cũng có thể!"
"Rất đơn giản." Sư Vô Cữu chậm rãi nói, "Bản tọa thắng một lần, các ngươi đi ôm chân Chu Trường Dung khóc một lần, nhất định phải khóc ở trước mặt mọi người, khóc đến khàn giọng, càng đáng thương càng tốt."
Ba tỷ muội giật mình một cái, hoàn hồn trở lại từ trong sắc đẹp.
"Sư... Sư công tử ngài đừng đùa, một chút suy nghĩ mạo phạm chủ nhân bọn em cũng không dám nghĩ."
"Đúng vậy đúng vậy, Sư công tử đổi tiền cược khác đi ạ."
"Yên tâm, không phải còn có bản tọa ở đây sao?" Sư Vô Cữu lật mạc chược, nhàn nhạt nói, "Ừ, cứ quyết định vậy đi. Nếu các ngươi không muốn làm, thắng bản tọa là được."
Ba tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, tinh thần chiến đấu bốc lên hừng hực.
Tuyệt đối không thể thua!
Đệ tử của Thải Vân phu nhân ở Hồ Sơn, là nam tên "Nguyệt", tương đối dễ tìm.
Tên đầy đủ của người này là Nguyệt Thanh Huy, trong đạo trường Thải Vân phu nhân, có thể gọi là thanh danh hiển hách. Tuy trước mắt còn chưa phải là đệ tử đích truyền, nhưng người sáng suốt đều biết hắn có thiên phú bất phàm, trở thành đệ tử đích truyền cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chỉ cần hắn nguyện ý thay đổi tính cách phong lưu, nói không chừng ngày mai đã được Thải Vân phu nhân nhận chọn làm đệ tử đích truyền.
Chu Trường Dung nghi ngờ hắn không phải không có lý do, bởi vì sự khoan dung của Thải Vân phu nhân đối của hắn dường như rất cao, dù gây chuyện lớn cũng không bị phạt nặng, nặng nhất cũng chỉ cấm túc mấy năm mà thôi. Nhưng đối với tu sĩ, cấm túc với bế quan tu hành cũng không có gì khác biệt.
Có thể thấy, Nguyệt Thanh Huy ở trong mắt Thải Vân phu nhân, có vị trí khác biệt.
"Chu huynh, ngươi nghi ngờ hắn là con trai Thải Vân phu nhân?" Trần Hóa Vũ cũng biết suy nghĩ, lúc này đi theo Chu Trường Dung, đi thẳng một đường tới chỗ Nguyệt Thanh Huy, không thể không đoán.
"Không hẳn." Chu Trường Dung dắt theo hai cái đuôi đi tới chỗ Nguyệt Thanh Huy bị cấm túc, không vội vã kết