Chương 53:
Hai mắt Diệp Tiêu trời sinh đã kỳ lạ.
Khi bé còn đỡ, hắn chỉ cảm thấy mắt mình tốt hơn so với bạn cùng lứa, có thể nhìn rõ hơn xa hơn một chút. Thế nhưng theo chiều tu vi gia tăng, Diệp Tiêu phát hiện hai mắt mình cũng càng ngày càng hữu dụng.
Đạo thống hắn tu luyện là kiếm tu, mà kiếm pháp kiếm tu rất nhiều. Nếu kiếm tu có thể tu luyện ra kiếm ý, vậy thì uy lực càng kinh người. Nhưng Diệp Tiêu lại phát hiện, mặc kệ kiếm ý kẻ thù có lợi hại đến cỡ nào, mình vẫn có thể nhanh chóng phát hiện ra sơ hở trong kiếm pháp đối phương, sau đó mình chỉ cần nhắm vào lỗ hổng đó rồi ra chiêu, vậy thì đã có thể thắng rồi.
Ngay cả lúc độ kiếp phi thăng cũng vậy.
Hắn gần như có thể nhìn ra cách thiên lôi vận hành rất rõ ràng.
Mà từ nhỏ Diệp Tiêu đã rất thông minh, hắn biết đồ tốt thì phải nâng niu, lúc thực lực hắn vẫn chưa đủ mạnh, hắn chỉ biểu hiện mắt hắn so với người bình thường hơi tốt hơn một chút mà thôi.
Tới khi hắn phi thăng lên Tiên giới tầng trời Hồng Trần được mở mang kiến thức, hắn mới biết thì ra hai mắt hắn được gọi là “Khuy Chân” [nhìn trộm], là một loại thiên phú vô cùng hiếm có. Có lẽ, vào thời kì thượng cổ tổ tiên hắn là một vị yêu tu huyết thống thuần túy, sau đó lại thông hôn với nhân tộc qua nhiều thế hệ, cuối cùng tới thời Diệp Tiêu, trên người Diệp Tiêu gần như đã không còn bao nhiêu huyết thống yêu tộc, bởi vậy dù là loại phép thuật tìm kiếm huyết thống cũng khó có thể phát hiện ra điểm khác lạ trên người hắn.
Huyết thống yêu tộc trong người Diệp Tiêu đã dồn hết lên đôi mắt Khuy Chân.
Một khi hai mắt xuất hiện, chủ nhân của Khuy Chân sẽ chịu sự truy sát vô cùng vô tận, bởi vì ai cũng muốn có được một cặp mắt như thế. Nếu có thể thay thế cặp mắt này thành mắt của mình, có được loại thiên phú như vậy, dù là tu hành hay đấu pháp đều là bậc nhất trong bậc nhất. Chỉ có những nhân tài yêu tộc huyết thống thuần túy đồng thời tu luyện đồng thuật mới có thể chống lại được.
Mà vừa vặn, trong một lần ma xui quỷ khiến, Diệp Tiêu cũng có được một quyển công pháp tu luyện đồng thuật, phát huy uy lực hai mắt đến mức cao hơn. Hơn nữa thiên phú kiếm tu của hắn cũng chẳng hề kém cạnh, vì thế phần lớn người chỉ biết hắn là một kiếm tu lợi hại, lại không biết hắn còn có một cặp mắt như thế.
Lúc trước, lần đầu tiên Diệp Tiêu nhìn thấy kiếm A Thanh, hắn đã biết thanh kiếm A Thanh này không phải vật thường, đồng thời hình như còn thiếu mất một phần. Vì vậy sau khi trở thành thành chủ hắn đã đi tìm kiếm khắp nơi, có được đao A Tà, đao kiếm hợp nhất trở thành đèn Thanh Tà.
Bây giờ, đèn này còn thu hút vô số khách thăm tới cửa.
Thậm chí, còn có được cam kết của một Chuẩn Thánh.
Diệp Tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, cũng mong sẽ có càng ngày càng nhiều tu sĩ lợi hại từ cửu thiên thập giới đến, chỉ như vậy mới có thể hoàn thành tâm nguyện hắn mong muốn.
Đèn Thanh Tà dù có tốt dù có lợi hại đến mức nào, rốt cuộc vẫn không thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, nhưng người vì đèn Thanh Tà mà tới lại có thể.
Vì vậy Diệp Tiêu đã liên tục phái thủ hạ tìm hiểu tin tức về các vị khách đến từ khắp nơi từ lâu, tuy không thể nói là thập toàn thập mỹ, nhưng cũng có thể xác định được những nhân vật trọng điểm cần theo dõi, tiết kiệm công sức.
Còn nhị công tử thành Chiết Lộc, không thể nghi ngờ chính là một trong những nhân vật trọng điểm.
Nhưng có ai ngờ, biểu hiện của vị nhị công tử thành Chiết Lộc lại chẳng khác gì so với tình báo, trái lại là hai người tình cờ gặp mặt vị nhị công tử kia, còn lợi hại hơn!
“Vậy thuộc hạ ngay lập tức phái người tìm hiểu rõ ràng tin tức về hai người này.”
“Không cần.” Diệp Tiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Người trong xe ngựa cường đại như vậy, chắc chắn lai lịch không nhỏ. Nhưng mà hắn ra ngoài lại đơn giản giản dị như vậy, e là cố ý. Nếu đối phương không muốn bị quấy rầy, chúng ta cũng phải giả vờ làm không biết.”
“Vậy thành chủ, chúng ta cứ thế mặc kệ sao?” Thủ hạ vẫn còn hơi lo lắng, dựa theo cách nói của thành chủ, người trong xe ngựa có thể một mình quét sạch thành A Thanh, thực lực phải mạnh cỡ nào chứ?
“Đương nhiên.” Diệp Tiêu không do dự trả lời, “Nếu hắn đã vào thành, chắc chắn cũng vì đèn Thanh Tà mà tới. Ngày nào đèn còn trong tay ta thì ngày đó hắn cũng không dám càn rỡ.”
“Thành chủ anh minh.” Thủ hạ chắp tay nói.
“E là yêu tộc cũng sẽ phái người đến đây, nhưng hẳn phải mất một khoảng thời gian nữa mới đến.” Tầng trời Tiêu Dao là tầng thứ 6, tầng trời Thị Phi thứ 7, rõ ràng chỉ cách một tầng, những giữa yêu tộc và ma tộc từ trước đến giờ vốn là nước sông không phạm nước giếng.
Hơn nữa từ khi vị Chuẩn Thánh của yêu tộc ngã xuống, khí thế yêu tộc giảm mạnh, không so được với ma tộc vẫn còn Chuẩn Thánh tọa trấn, thời gian qua lâu cũng chẳng còn qua lại bao nhiêu.
Nhưng bây giờ, trạng thái này chắc chắn sẽ bị đánh vỡ rất nhanh.
“Ở khắp cửu thiên thập giới bây giờ e là chỉ có thành A Thanh là náo nhiệt nhất.” Khóe miệng Diệp Tiêu hơi giương lên, “Vậy thì để ta ngắm cho cẩn thận, vở kịch này có thể đặc sắc đến mức nào đây?”
Chu Trường Dung mua một toà nhà trang trí vô cùng xa hoa mà giá cả lại vô cùng tiện nghi ở trong thành để dừng chân.
Vị trí địa lý của tòa nhà rất thuận tiện, gần như có thể xem là khu vực trung tâm của thành A Thanh, từ đây đi đến phủ thành chủ chỉ tốn có mấy canh giờ. Dù là người xoi mói như Sư Vô Cữu cũng miễn cưỡng thoả mãn với tòa nhà này thì biết tòa nhà tương đương với không tệ.
Nghe đâu tòa nhà này đã từng có một ma tu nổi tiếng ở, nhưng đáng tiếc giá cả cứ rớt xuống rớt xuống theo chiều thời gian, gần như chỉ bằng một phần mười mấy căn nhà bọn họ đi ngang qua trên đường, vậy mà cũng bán không được. Nguyên nhân rất đơn giản, cách tòa nhà ba cấy số có một tên đại ma đầu nổi danh.
“Tính tình tên đại ma đầu này vô cùng kì quặc, không có chuyện gì thì rất thích đánh người, đại ma đầu cũng là dân địa phương ở thành A Thanh, tuy ra tay đánh người nhưng lại không gϊếŧ người lung tung, bởi vậy lệnh cấm của thành chủ cũng chẳng có mấy hiệu quả đối với hắn. Nhưng mà cái tên này âm hiểm vô cùng, người bị hắn đánh bị thương qua một thời gian sẽ bị thụt giảm rất nhiều tu vi, xui hơn thì bị hắn hút rớt nửa thành tu vi luôn. Tòa nhà này đã đổi hơn một trăm chủ nhân, vậy mà không ai kiên trì được tới một năm… Các ngươi là người đến từ nơi khác, bị gạt cũng là chuyện bình thường, ma tu vốn là vậy, chỉ cần tiền không cần mạng, trộm xong là đi.”
Chu Trường Dung dùng thuật “Ma Quỷ Mê Hoặc”, hỏi thăm cư dân xung quanh mới biết được nguyên nhân.
Lúc trước Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng cảm thấy rất kì lạ vì sao tòa nhà này lại rẻ dữ vậy? Nhưng lúc bọn họ lịch sự hỏi thăm thì người dân gần đó lại không muốn nói với bọn họ, bọn họ đành phải dùng chút thủ đoạn mới chịu nói.
“Buồn cười, có gan thì đến.” Sư Vô Cữu dứt khoát không e dè, “Tòa nhà này bản tọa xem như vừa mắt, ở đây đi.”
Sư Vô Cữu đã nói vậy, hiển nhiên Chu Trường Dung cũng không phản bác.
Hơn nữa tòa nhà này rất lớn, hai người Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử mỗi người có thể tự lựa chọn một phòng. Ban đầu Chu Trường Dung cũng muốn ở phòng riêng, nhưng lại bị Sư Vô Cữu kéo trở về.
“Chúng ta nói với bên ngoài là một đôi đạo lữ, đương nhiên phải ở chung một phòng. Yên tâm, bản tọa chuẩn bị cho ngươi một cái bồ đoàn, ngươi tĩnh tọa trên đó rất tốt.” Sư Vô Cữu kéo Chu Trường Dung muốn trốn lại, tuyệt mọi đường lui.
“… Sư tiền bối.”
“Ngươi gọi sai rồi.” Sư Vô Cữu sửa lại.
“Vô Cữu.” Chu Trường Dung cảm thấy mệt tim quá, “Ngươi đâu cần phải làm đến mức này đâu, nếu không muốn người khác phát hiện thì chúng ta bố trí trận pháp ở bên ngoài là được mà.”
Nhớ hồi lúc mình vừa bước vào phòng Sư Vô Cữu, Sư Vô Cữu đã đuổi mình ra ngoài ngay lập tức. Có ai ngờ, bây giờ Sư Vô Cữu lại chủ động kéo mình ở chung một phòng với hắn thế này? Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải xuất phát từ lí do thuận tiện hành động gì gì đó mà chỉ để Sư Vô Cữu thỏa mãn trò đùa dai của bản thân thôi.
Chu Trường Dung nghĩ, có thật Sư Vô Cữu đã sống được 7 vạn năm không vậy?
Học sinh tiểu học 7 tuổi cũng không thèm chơi như hắn.
“Ta mặc kệ.” Sư Vô Cữu bắt đầu tùy hứng, ngay cả câu của miệng “bản tọa” cũng quên mất tiêu, “Trước khi ta chán cái trò giả vờ làm đạo lữ này thì ngươi phải phối hợp với ta.”
Nếu Sư Vô Cữu muốn nói chuyện đạo lý thì chắc chắn Chu Trường Dung sẽ có một vạn lý do để đấu khẩu với Sư Vô Cữu, nhưng bây giờ Sư Vô Cữu dứt khoát chơi xấu thế mà Chu Trường Dung lại không thể nói được gì.
Quả nhiên ở bất cứ thời đại nào, người vô lý đều chiếm ưu thế.
Chu Trường Dung đành phải ở trong phòng Sư Vô Cữu, lấy được một cái đệm bồ đoạn be bé, thành công có được quyền cư trú trong một góc phòng.
Còn Sư Vô Cữu thì thoải mái hơn nhiều, hắn moi đủ các loại bảo vật hiếm có khó tìm từ bảo khố của mình ra, bày trí khắp nơi trong phòng.
Tỷ như cái gối Sư Vô Cữu đang dùng bây giờ, Chu Trường Dung không biết nó được làm từ loại vật liệu gì nhưng cách xa như vậy mà Chu Trường Dung vẫn còn có thể cảm nhận được một luồng khí tức làm cho người ta sảng khoái tinh thần, chân nguyên trong thân thể cũng trở nên thông thuận hơn rất nhiều, chắc chắn là đồ tốt hiếm có trên thị trường.
Còn có cái giường Sư Vô Cữu lấy ra kia nữa, đen toàn thân, nhưng không phải loại màu đen âm u tử khí mà là loại màu đen được trộn lẫn từ vô số màu sắc khác nhau mà thành, hình dạng thì giống như dòng nước đang từ từ lưu động vậy. Lúc Sư Vô Cữu nằm lên nó, nó sẽ tự động điều chỉnh thành loại hình thù Sư Vô Cữu cảm thấy thoải mái nhất. Chu Trường Dung đã thử nặn nặn mấy cái, phát hiện nó có thể kéo dài và có độ dát mỏng cực cao, nếu dùng để luyện chế pháp bảo, sợ rằng uy lực sẽ vô cùng khủng bố.
“Đây là mấy trái lúc trước bản tọa để lại, cũng may trong bảo khố không có khái niệm thời gian, cho nên vẫn có thể ăn.” Sư Vô Cữu móc ra một đống lớn kỳ trân dị quả chiêu đãi Chu Trường Dung, “Sau khi ăn, chắc chắn đám tử khí trong người ngươi sẽ không dám tùy tiện làm bậy nữa.”
Chu Trường Dung cầm một trái, cắn một miếng.
Phát hiện đúng như Sư Vô Cữu nói.
Nếu lúc ở giới Tu Chân có vật như vậy thì hắn cũng không khổ cực đến thế. Đáng tiếc, lúc đó Sư Vô Cữu không thể mở bảo khố.
“Đã ăn trái cây của ta thì phải nghe lời của ta.” Sư Vô Cữu mỉm cười nói, “Chút nữa ngươi ăn xong thì ra ngoài tìm cớ đánh cái tên ma tu kia một trận. Bây giờ hắn đang ở bên ngoài đấy, ngươi phải biểu hiện cho tốt, dù sao bây giờ ngươi cũng là đạo lữ trên danh nghĩa của ta!”
“Khụ khụ khụ.” Thiếu chút nữa Chu Trường Dung bị mắc nghẹn thịt quả.
Đồ của Sư Vô Cữu, quả nhiên ăn đâu có dễ.
“Ma tu kia, đã tới rồi?” Chu Trường Dung khá ngạc nhiên, “Tu vi đối phương đại khái thế nào?”
“À, chắc là tu vi chuẩn ma tôn, cũng tàm tạm.” Sư Vô Cữu thuận miệng trả lời.
Chu Trường Dung lập tức đặt trái mình vừa cắn một miếng trong tay xuống, thật lòng thật dạ nói, “Trái cây của ngài ta tiêu không nổi, hay là để ta sang phòng khác ở đi.”
Nếu chênh lệch tu vi không nhiều thì Chu Trường Dung còn có thể ra ngoài đấu với người ta một trận. Nhưng tu vi người ta là chuẩn ma tôn, so với hắn không chỉ nhiều hơn một nửa. Chu Trường Dung muốn dựa vào lượng tu vi mình vừa mới phi thăng đánh với người ta, trừ khi dùng thêm Sổ Sinh Tử, nếu không phỏng chừng vừa mới tiếp một chiêu thì đã hôn bay phách tán luôn rồi.
Loại đấu pháp vừa đánh đã thua này chẳng có tí ý nghĩa nào.
“Bớt dài dòng, nhanh lên đi.” Sư Vô Cữu tiện tay vung lên, trực tiếp truyền tống Chu Trường Dung ra ngoài.
Nghiệt nợ trên người tên ma tu này không nhiều, rõ ràng là loại chỉ hại người không hại mạng. Với cái miệng dẻo quẹo không xương của tên tiểu tử lừa đảo kia, nói không chừng còn có thể xoay đối phương quay mòng mòng luôn ấy chứ!
Lúc đó để mấy tên ma tu ở tầng trời Thị Phi này cảm thụ sự đáng sợ của Chu Trường Dung. Sư Vô Cữu vừa nghĩ vừa cười trên nỗi đau của người khác.
Tiếp đó, Sư Vô Cữu thả thần thức, nhất cử nhất động của Chu Trường Dung và ma tu ở bên ngoài, đều rơi vào trong mắt Sư Vô Cữu.
Nhàn đến chán, xem Chu Trường Dung diễn kịch là được.
Chu Trường Dung chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Sư Vô Cữu truyền tống ra ngoài, bất thình lình mặt đối mặt với ma tu đang chuẩn bị ra tay.
Nhất thời, dù là Chu Trường Dung hay là ma tu đang chuẩn bị